Sau hôm đó, hoàng đế vốn luôn chăm lo triều chính lại bãi triều, nghe nói là vô tình cảm phong hàn, nhưng khi hoàng hậu mời thái y đến bắt mạch, hoàng đế lại không cho. Khiến người trong cung đều nghị luận, nghe nói hôm qua Thập nhất Vương gia lại tiến cung, không lẽ bệnh của hoàng thượng là do hắn gây ra?
Hôm sau nữa, hoàng đế cuối cùng cũng thượng triều, nhưng sắc mặt tái nhợt, đi đứng cũng giống như rất bất tiện, hoàng đế tuyên bố, Thập nhất Vương gia Liễm Diệm ở dân gian đã lâu, không quen cuộc sống hoàng gia, đã cùng với người nhà đi vân du tứ hải, thuận tiện điều tra dân tình, làm cho văn võ bá quan vội vàng âm thầm viết thư cho các vị quan địa phương giao hảo, bảo bọn họ phải chú ý, kẻo lại bị Thập nhất Vương gia khó dễ.
Phong thành, Thiên Hàn xã biệt viện, trong hoa viên tràn ngập hơi thở mùa xuân, ánh mặt trời ấm áp chiếu trên người, đôi tay ôn nhu giống như một cặp tình nhân vuốt ve nhau thật thoải mái, dễ chịu. Trong căn đình nghỉ mát tinh tế xinh xắn, một nam tử xinh đẹp như tiên đang ngồi trên bàn trong đình, mỉm cười đưa nôi cho ba bảo bảo chừng bảy, tám tháng, đáng yêu giống nhau như đúc. Một trận gió nhẹ lướt qua, hắn ngẩng đầu, nhìn ra xa, miệng khẽ gọi: “Tiểu Hoả Diệm Nhi…”
“Thiên ca ca!” Một tiếng gọi hớn hở cấp bách, chỉ trong chốc lát bóng người đã vụt đến từ cách đó mấy chục trượng. Phía sau còn có một con mãnh hổ màu tuyết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/liem-diem-cam-hoan/2685291/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.