Sáng sớm hôm sau, Liễm Âm khoan thai thức dậy, kinh dị phát hiện, trong lòng ngực có một người, nhất thời nhớ tới sự tình đêm qua, mặt lập tức hồng cực kỳ, thật cẩn thận gỡ hai cánh tay đang ôm mình, nhẹ nhàng ngồi dậy, đột nhiên một trận đau từ hậu đình truyền đến, nhíu mày, vén áo ngủ bằng gấm, đã thấy hạ thân mặc tiết khố sạch sẽ, giữa hai chân cũng không có cảm giác nhớp nháp, có lẽ là Sờ Thanh Phong đã làm.
Nhất thời mặt càng đỏ hơn, thầm nghĩ: với tính cách kiêu kỳ của hắn lẽ nào lại làm vậy, có phải hay không hắn có điểm thích ta? Đau lòng vì ta? Nghĩ đến khả năng này, trong lòng từng trận ngọt ngào. Đột nhiên trong đầu lại có thanh âm vang lên: Liễm Âm, ngươi mơ mộng cái gì? Hắn rõ ràng đối với ngươi chán ghét cực kỳ, như thế nào có thể thích ngươi? Hắn làm như vậy, chính là cảm kích ngươi, thương hại ngươi! Nhất thời sắc mặt xám tro, tim đập loạn.
Sau một lúc lâu, thầm nghĩ: phải nhân lúc hắn chưa tỉnh nhanh đi thôi! Nếu là hắn tỉnh, thấy ta, nói không chừng lại nổi giận!
Đột nhiên rất sợ nhìn thấy ánh mắt chán ghét của Sở Thanh Phong, cố nén đau đớn ở hậu đình, mặc quần áo, từng bước thong thả đi ra khỏi phòng. Vừa ra ngoài, khẽ kêu: “Vân, mau lăn ra đây!”
Chỉ thấy Vân vẻ mặt bất đắc dĩ lắc đầu, thở dài: “Vương gia ngốc của ta, không thành công lại để cho người ta đem ăn nga!”
Liễm Âm đỏ mặt lên, mắng: “Đồ lắm miệng, còn bậy bạ,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/liem-am-van-tinh/201546/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.