Sở Thanh Phong nhìn một vườn toàn Hoa nhi, kinh hỉ không thôi, nhìn trái nhìn phải, ánh mắt luyến tiếc không nỡ rời đi. Ly mỉm cười lắc đầu, thầm nghĩ: Thanh Phong thật sự là yêu hoa thành si, thấy Hoa nhi, đến đường đi cũng không thèm để ý!
Liễm Trần kéo Ly, hai người dạo bước trong vườn, hương hoa thoang thoảng, Thanh Phong thì đứng ngây ngốc nhìn Hoa nhi. Ba người đang cao hứng thưởng hoa, đột nhiên một tiếng quát lanh lảnh: “Các ngươi là ai? Chạy đến Lan viên này làm cái gì?” Ba người ngẩng đầu, chỉ thấy một nữ tử dung mạo xinh đẹp đang mở to đôi mắt hạnh nhân trợn trừng nhìn họ. Nàng kia vừa thấy dung nhan Sở Thanh Phong, đột nhiên lộ vẻ mặt kinh ngạc, chỉ vào hắn nói: “Ngươi, ngươi!” Đột nhiên đến trước mặt hắn, tả khán hữu khán, đi một vòng ra đằng sau, đột nhiên thò tay sờ ngực hắn.
Sở Thanh Phong sợ tới mức lui về phía sau hai bước, thầm nghĩ: một nữ tử bộ dạng xinh đẹp, như thế nào lại háo sắc a (-.-|||)? Sắc mặt trầm xuống, lãnh nghiêm mặt nói: “Tiểu thư, thỉnh tự trọng!”
Linh nhi nhất thời bừng tỉnh, xấu hổ đến thần tình đỏ bừng, vừa rồi thấy Sở Thanh Phong, còn tưởng là tỷ tỷ tái sinh, chính là người này dáng người cao gầy, ngực lại bằng phẳng, như là nam tử. Nhịn không được nghĩ muốn tận tay sờ một chút. Vừa rồi người này mở miệng, thanh âm trầm thấp, rõ ràng là nam nhân. Lúc này mới đột nhiên ý thức được mình còn là một khuê nữ, sờ một đại nam nhân, thật sự
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/liem-am-van-tinh/201543/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.