Hôm sau, Liễm Âm đang cầm hoa lan ngồi ở trong kiệu, vừa đi một lát, đột nhiên quát: “Đi Diễm vương phủ!”
Tôi tớ thầm nghĩ, ô kìa, vừa rồi Vương gia không phải muốn tới Thanh Phong Quán sao? Sao lại muốn đi Diễm vương phủ? Trong lòng mặc dù kỳ quái, nhưng không dám nhiều lời, liền lệnh kiệu phu đem cỗ kiệu khiêng đến Diễm vương phủ.
Liễm Âm cầm hoa lan bước vào đại sảnh, gặp Liễm Diễm cùng Ứng Nhược Thiên hai người đang uống trà nói chuyện phiếm, lại liếc qua Liễm Diễm, cả người một cây đỏ rực, nhịn không được che miệng cười nói: “Diễm nhi, sao lại mặc như tân lang quan nhân thế kia!”
“Nhị ca, đẹp không!” Liễm Diễm khấp khởi xoay vòng vòng khoe một chút, kiêu hãnh mà nói: “Thiên ca ca thích nhất ta mặc y phục màu đỏ, hắn nói ta mặc đồ màu đỏ là nhìn đẹp nhất!” *vợ hát chồng khen hay a~~~*
Ứng Nhược Thiên vẻ mặt đích hắc tuyến, xấu hổ nhìn Liễm Âm cười cười, Liễm Âm cũng nhìn lại hắn mà mỉm cười
“Nhị ca, đã ăn sáng chưa?” Liễm Diễm tủm tỉm hỏi han.
“Đã ăn rồi!” Liễm Âm thầm nghĩ: này mặt trời đã lên cao, như các người thì đến tối mới thèm dậy! Tiểu Diễm nhi này vẻ mặt đích thần thanh khí sảng, phỏng chừng tối hôm qua Ứng Nhược Thiên bị giày vò muốn khóc *
Ứng Nhược Thiên thấy hắn vẻ mặt dò xét mình, biết hắn trong lòng nghĩ cái gì, mặt lập tức đỏ, xấu hổ cúi đầu xuống uống trà, làm bộ như không phát hiện.
“Nhị ca, huynh có chuyện gì?”
“Diễm nhi, Nhị ca muốn nhờ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/liem-am-van-tinh/201540/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.