Chương trước
Chương sau
Đoàn xe chạy đến bệnh viện Tỉnh. Nơi đây đã có rất nhiều người tụ tập, cảnh sát và nhân viên cứu hộ bao quanh tạo thành một vòng bảo vệ phía ngoài bệnh viện, bên trong các bác sĩ y tá được điều động sơ cứu cho người bị thương. Khung cảnh rất hỗn loạn, vì người quá nhiều nên cũng thu hút rất nhiều tầm mắt của lũ động vật. Những trận hô hoán kêu gọi, tiếng gầm rú, tiếng súng nổ, vang lên bên tai không ngớt.

Nhân viên cứu hộ mở cổng cho đoàn xe chạy vào, hai ba người kiểm tra bên trong xe, người bị thương được an bài đến chỗ sơ cứu, những người còn lại thì tự do tìm nơi nghỉ chân ở đại sảnh. Triệu Văn An được nhân viên dẫn đến lầu hai, vết thương trên người cậu rất nặng nhưng vì đã được xử lý trước nên cũng không được ưu tiên.

Xem xét tình hình trước mắt bệnh viện có lẽ là nơi an toàn nhất hiện tại. Nơi đây có cảnh sát, bác sĩ, vũ khí nhưng đồng thời số lượng người quá nhiều dẫn đến đám động vật chạy đến cũng nhiều, chưa kể đến người càng nhiều thì càng dễ dàng xảy ra xung đột tranh chấp.

Đứng chưa được mấy phút đã thấy cách đó không xa đang có một đám người ở lôi kéo xô đẩy. Cậu nheo mắt nhìn kỹ, là một người phụ nữ bồng con nhỏ đang giằng co lôi kéo bịch bánh với cậu nhóc khoảng chừng sáu - bảy tuổi. Cậu nhóc cánh tay phải băng bó thành một cục, tay trái run run dùng sức giành bánh, nước mắt lăn dài trên má, vẻ mặt rất uất ức. Người phụ nữ đã tầm trung, da dẻ khô vàng, tóc bay tán loạn giận đùng đùng quát tháo cậu bé.

"Bịch bánh này là của tao, tao mới được phát cho xong!"

"Của cháu mà, mấy chú bảo vệ bảo cho cháu, bố cũng nói của cháu! Bánh của bác rõ ràng là con bác ăn rồi!" Cậu nhóc giơ tay phải chỉ về phía thằng nhóc trên lưng bà ta.

"Nói láo! Con tao không có ăn, là mày lấy bánh của nó!" Bà trợn tròn mắt, quát lớn.

Người xung quanh bu lại hóng chuyện vui, chỉ chỉ chỏ chỏ ba người bàn tán. Cách đây không lâu bệnh viện đã ban phát cho mọi người thức ăn nước uống, mỗi người được một phần bánh hoặc đồ khô cùng nước khoáng. Đây là thức ăn trong kho ở bệnh viện, nếu tính số người hiện tại đã hơn một ngàn thì chỗ thức ăn này chỉ có thể kéo dài hai ngày thời gian, chưa kể đến số người được cứu về trong tương lai. Dự định nếu hai ngày sau tình trạng lũ động vật vẫn không thôi tấn công con người bọn họ chỉ có thể hợp lực gom góp thức ăn từ bên ngoài.

Ai ai cũng mong chờ chính phủ nhanh chóng đưa ra quyết sách đối phó với tình hình này. Nhanh chóng giải quyết lũ động vật, nếu không người dân chắc chắn sẽ bạo động, đến lúc đó mọi chuyện chỉ có thể tồi tệ thêm.

Vụ tranh giành thức ăn này cũng không kéo dài lâu, rất nhanh đã có nhân viên đến hòa giải. Triệu Văn An không biết thực hư ra sao vì lúc đó cậu đã được đưa đến phòng dành cho người bị thương. Phòng rất đông người nên cũng chật chội, cậu ngồi sát vào một góc ăn chút bánh chờ đến lượt được khám.

Bác sĩ y tá không nhiều lắm, hầu hết đều là những người có ca trực chiều qua bị mắc kẹt ở bệnh viện. Bọn họ một số ít chọn ở lại nơi này, số còn lại đều muốn chạy về nhà, không biết bây giờ ra sao.

"Đây đều do em tự băng bó sao?"

Bác sĩ cởi bỏ lớp băng vải trên người Triệu Văn An ra, kinh ngạc thốt lên: "Kỹ thuật rất tốt đấy!"

Triệu Văn An thuận theo cười một chút. Anh bác sĩ kiểm tra một hồi liền nhíu mày, thương tích dày đặc như vậy nhìn liền thấy đau giùm, cậu em này không thấy đau sao? Anh xử lý mấy bước sát trùng cơ bản lại nắn một chút chỗ xương sườn.

"Cần phải đi chụp X-quang, xương sườn của em bị gãy rồi."

Băng bó lại vết thương xong Triệu Văn An theo lời bác sĩ đi đến chỗ chụp x-quang, đi dọc hành lang lầu ba có thể nhìn thấy dưới sân đông đúc người, đoàn xe lại mang về một lượt người. Bỗng bước chân cậu dần chậm lại, hướng mắt về phía bầu trời đầy mây, dường như có thứ gì đó đang lao đến đây.

"Cái gì kia?"

Những người xung quanh cũng phát hiện điều khác thường, có mấy người chỉ về phía chấm đen ngày một to dần.

Triệu Văn An vịnh vào lang cang, con ngươi nhạt màu co lại.

"Là… Quái vật!"

"Quái vật!"

Một con chim lớn gần sáu mét sà xuống bệnh viện, cái cánh lớn một đập gió lùa xuống thổi bay mấy người dưới sân. Người dân bỏ chạy tán loạn, dẫm đạp lên nhau mà trốn, tiếng thét chói tai vọng khắp sân.

Con chim lớn quắp đi hai người bay lên cao, nó hất văng hai người đó lên trời, mỏ dài mở to liền nuốt trọn hai người kia. Hưởng được mùi vị máu thịt của con mồi đầu tiên, cặp mắt nâu xám xịt của nó đầy hưởng thụ, nó quay đầu nhìn xuống một đám mồi ngon chạy lon ton bên dưới mà liếm mỏ. Nó thả người sà xuống đuổi theo những con mồi ngon miệng.

Bộ lông đen nhẵn của nó như được sơn một lớp thép dày, viên đạn có bắn thế nào cũng chỉ có thể làm trầy xước một ít thịt lông của nó. Cái mỏ đen xám xịt dài nhẻm chẳng khác gì một thanh kiếm dài sắc bén. Nó như một con quái vật bước ra từ những bộ phim viễn tưởng kinh dị. Nhưng Triệu Văn An chắc chắn đây là ngoại hình của một con quạ.

Người dân la hét trốn vào trong bệnh viện, nhờ kiến trúc to lớn tránh thoát con quạ kia. Con qua lia mắt xem những con mồi đều trốn gần hết, nó thét dài một tiếng vang tận trời cao, quơ cánh quất bay mấy tên nhãi luôn chĩa súng vào nó, vài người bị quăng mạnh đến hộc máu chết ngay tại chỗ. Con quạ nhắm đến một anh cảnh sát bị đập vào tường đến không thể nhúc nhích, cái mỏ to nhãi đầy máu tươi mở rộng lao thẳng đến anh ta. Anh cảnh sát mở tròn cặp mắt đầy kinh hãi, đầu óc toàn bộ đều là hình ảnh con quạ xấu xí đang bay thẳng đến anh. Con quạ càng ngày càng gần, chỉ là vài giây ngắn ngủi nó đã kề ngay trước mặt anh ta.

Bỗng một tiếng "uỳnh" đinh tai vọng khắp sân. Mọi người bị thanh âm này dọa cho trắng mặt, tất cả ánh mắt đều dồn xuống sân.

Chỉ thấy trong lớp bụi cát mù mịt từng bộ phận của con quạ to lớn liên tiếp nổ tung.

Mỏ, đuôi rồi chân…

Nó điên cuồng gào thét muốn bay lên cao nhưng một tiếng nổ nữa vang lên, cánh của nó văng đầy máu. Con quạ mất thăng bằng ngã rầm xuống, máu tươi nhuộm đầy đất.

Đồng tử nâu sẫm của anh cảnh sát pha lên một sắc màu vàng nhạt, con ngươi co lại thành một đường sọc đen nhoẳn. Anh ta nhìn chăm chú vào con quạ, mắt như phát ra tia quang mang sáng rọi.

Đến khi con quạ nổ banh xác mà chết, trên mặt đất chỉ còn lại máu thịt mơ hồ thối nát anh ta mới như con chó thoát chết, cả người đều suy yếu ngất lịm đi. Những cảnh sát và nhân viên cứu hộ đứng hình mất mấy phút mới chạy đến đỡ anh đi.

Lúc này đây bệnh viện mới thật sự là loạn.

Mới đầu chỉ là vài ba câu hỏi ngớ ngẩn không thể tin được hình ảnh vừa rồi, nhưng càng lúc càng có nhiều tranh cãi diễn ra, thậm chí là những suy đoán tiêu cực như tận thế đến rồi.

Không phải sao? Trong truyện tận thế chính là có những tình tiết siêu năng lực như thế này.

Nhân viên chính phủ một bên tích cực trấn an người dân một bên lại âm thầm sợ hãi.

Bọn họ thực sợ hãi mà đi đem xác con quạ làm nghiên cứu, cùng với anh chàng cảnh sát kia cũng âm thầm nhốt vào một chỗ.

Càng ra sức trấn an người dân càng thêm không yên lòng, cuối cùng vào chiều hôm đó có một đám người rốt cuộc không chịu đựng nổi nữa đã vùng dậy tạo nên một cuộc bạo động. Họ lượm nhặt mấy thanh thép hay dao kéo đập phá đồ vật của nhân viên chính phủ và cảnh sát, yêu cầu bọn họ đưa vũ khí cho chúng. Tên cầm đầu là một người đàn ông chừng hơn bốn mươi, tay cầm gậy thép được tỉa nhọn phần đầu, tóc lấm tấm hoa râm, nét mặt dữ tợn hùng hổ la lối.

"Tận thế đã đến các người còn không đưa vũ khí, này là muốn chúng tôi chết sao!"

"Tận thế cái gì? Nói vớ vẩn!"

"Còn không phải tận thế vậy các người giải thích vì sao mấy con súc sinh kia lại biến hóa gớm ghiếc như vậy? Vì sao tên cảnh sát kia lại có siêu năng lực? Đây không phải là điềm báo tận thế thì còn gì!"

Một nam nhân viên hét lớn: "Đủ rồi! Ai còn nói nhảm liền cút ra khỏi bệnh viện, đi mà nói với mấy con thú ngoài kia!"

Tất cả câm miệng.

"Muốn đi thì đi, bọn tôi cũng không ngăn cản." Anh chỉ tay ra ngoài cổng, hừ lạnh.

Mọi người hai mặt nhìn nhau, vũ khí trên tay dần hạ thấp. Chẳng ai muốn rời khỏi nơi được bảo vệ như thế này để đi đối mặt với mấy con động vật hóa điên kia. Lập tức có vài người thối lui ra đằng sau, tên cầm đầu liếc mấy người đó một cái, bọn họ đều đứng chết chân tại chỗ không dám thối lui nữa.

"Ít nhất cũng nên đưa thứ gì đó để bảo vệ mọi người."

"Chuyện này chúng tôi sẽ suy xét."

Bỏ lại một câu như vậy mấy cảnh sát liền đưa súng uy hiếp nhắm vào đầu mấy người, bắt bọn họ nhốt vào một phòng trống. Tên cầm đầu quay đầu híp mắt nhìn theo bóng dáng bọn nhân viên chính phủ, bàn tay siết chặt nổi đầy gân xanh.

Triệu Văn An ở sau ngọn cây nghe hết một màn, cậu lén nhìn đám người bị cảnh sát đưa đi, mắt khép hờ nghiền ngẫm.

Đám bạo động kia nói cũng không phải hoàn toàn không đúng. Nếu xét theo tình huống hiện tại quả thật khả năng tận thế có thể xảy ra, nhưng cũng có thể không. Súng ống vẫn còn, chỉ cần nhanh chút những con động vật kia vẫn là có thể giải quyết. Chỉ sợ thời gian trôi càng lâu chúng biến hóa ngày càng mạnh, đến lúc đó tận thế sẽ diễn ra.

Còn về siêu năng lực…

Cậu sờ một chút nơi lồng ngực, nơi này đang nóng lên, chỗ xương sườn bị gãy cũng không còn đau nữa.

Triệu Văn An nở một nụ cười tự giễu.

"Nếu động vật đều biến dị, vậy con người chắc chắn cũng biến dị."



Metquatroi: Loài người đứng đầu chuỗi động vật thì làm thế nào không biến dị cho được ^^.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.