Kể từ khi suýt chút nữa bị lừa mất diện tích khu tái định cư, Thạch Vĩ dường như biến thành người khác. Cô ta nghe em gái nói năm nay mình có tai nạn, nhất định phải ra ngoài làm công lánh nạn một năm. Thạch Vĩ lập tức lo lắng. Sáng mùng 8 tết, cô ta đã xin nghỉ việc trong nhà máy và cùng chồng ra ngoài tìm việc. Bởi vì hai vợ chồng đều phải đi làm, không có cách nào chăm sóc con gái. Cô ta chỉ có thể nhịn đau để con gái ở nhà với mẹ chồng. May mắn thay, mẹ chồng trước giờ vẫn yêu thương đứa cháu gái duy nhất. Chồng của Thạch Vĩ làm việc trang trí nhà cho người ta, làm việc vừa cực vừa nặng. Nhưng tiền công mỗi ngày rất nhiều. Thạch Vĩ tìm được công việc bảo mẫu gần nhà trọ, mỗi ngày đi sớm về trễ trông con giúp người ta. Bởi vì cô ta làm việc siêng năng, chăm sóc đứa trẻ nghiêm túc và có trách nhiệm, lại còn có tài nấu ăn ngon nên ba mẹ đứa trẻ rất hài lòng, phát cho cô ta tiền lương một tháng đến 4-5000. Sau khi trừ tiền thuê nhà, tiền sinh hoạt và tiền trợ cấp 500 đồng cho mẹ cô ta mỗi tháng. Hai vợ chồng căn bản không có khoản chi nào khác, phần lớn tiền lương đều dành dụm lại. Khi có được tiền lương hàng tháng, việc đầu tiên Thạch Vĩ làm chính là tính toán kỹ các khoản chi tiêu cho tháng tiếp theo. Sau khi để dành đủ tiền mặt, cô ta gửi thẳng số tiền còn lại vào sổ tiết kiệm. Mấy tháng trôi qua, Thạch Vĩ nhìn thấy số dư trong sổ tiết kiệm ngày càng nhiều, trong lòng cảm thấy rất thỏa mãn. Trước đây tiền lương của cô ta bị mẹ bóc lột hết, vẫn không có tiền dư. Bởi vậy cô ta chưa bao giờ biết được nhìn thấy số tiền dư trong sổ tiết kiệm mỗi tháng tăng lên là điều tuyệt vời đến thế. Chính vì thế, cô ta càng hiểu lý do tại sao gia đình chồng lại bất mãn với mình như vậy. Rõ ràng gia đình có thể sống những ngày tháng yên ổn. Bởi vì cô ta không thể giải quyết rõ ràng nên liên lụy cả nhà chịu khổ. Làm sao nhà chồng sẽ không có oán giận chứ? Nghĩ đến đây, Thạch Vĩ càng thêm trân trọng công việc bảo mẫu mà mình đã tìm được, chăm sóc đứa trẻ một cách siêng năng và chỉ mong rằng có thể làm công việc này lâu dài. Cô ta dùng hết khả năng dành dụm được nhiều tiền hơn. Ngay khi cô ta cảm thấy tết năm nay sẽ diễn ra tốt đẹp thì điện thoại của mẹ cô ta gọi đến. Lúc Phương Quyên nói chuyện còn mang theo tiếng khóc nức nở, còn một chút hoang mang không thể che giấu: "Bé cả à, nhanh cứu em trai con đi! Nó đã mượn rất nhiều tiền, tổng số tiền lên đến 500.000! Điều này sẽ ép chết nó." Thạch Vĩ đột nhiên muốn cười. Trong dịp tết, em trai đã mắc nợ cờ bạc 150.000. Khi đó, cô ta chưa từng va chạm xã hội cảm thấy 150.000 là một số tiền lớn, có thể phải mất cả đời mới có thể trả hết. Kết quả là mới được nửa năm, số tiền nợ đã thay đổi từ 150.000 thành 500.000. Mẹ cô ta xem đứa con gái như cô ta là cái gì? Bọn cô đều là triệu phú sao? Tùy tiện là có thể lấy ra hàng trăm ngàn hoặc hàng triệu để cứu người? Đừng nói là không có tiền, cho dù có tiền thì Thạch Vĩ cũng không muốn lấy ra. Đó là tất cả số tiền cô ta vất cả kiếm được! Nhiều khi công việc bận rộn về nhà trễ, mì sợi một tô 8 đồng bán ở ven đường cũng không dám ăn, trong lòng muốn về nhà nấu cơm ăn cho rẻ hơn. Có mấy lần chăm sóc đứa trẻ bị bệnh, cô ta dẫn đứa trẻ đến bệnh viện truyền nước rồi đợi ba mẹ đứa trẻ đến nhận. Nhưng lúc ra về giao thông công cộng đã ngừng chạy. Bởi vì tiếc tiền xe đi taxi nên cô ta đã đi bộ về nhà hơn một tiếng đồng hồ. Đối xử với bản thân khắc khe như vậy, mỗi tháng mới có thể tiết kiệm thêm 1-200 đồng. Tại sao phải đưa tiền cho em trai để nó tùy tiện lãng phí chứ? "Con không có tiền." Thạch Vĩ trực tiếp từ chối. "Vậy con giúp nghĩ cách đi!" Phương Quyên thúc giục. "Con không có cách nào." Thạch Vĩ trả lời một cách thẳng thắn. "Mày..." Phương Quyên dừng lại, không dám mắng, mà là khuyên nhủ: "Bé cả à, con có phải còn đang ghi hận chuyện em trai lừa con diện tích khu tái định cư không? Chúng ta là người một nhà, người một nhà làm sao có hận thù chứ? Con hãy bỏ đi thành kiến với em trai mình đi, chúng ta cùng nghĩ cách giúp em trai con, được không?" Người một nhà? Lúc cố gắng bóc lột cô ta nhưng một chút cũng không xem cô ta là người một nhà! Xảy ra chuyện gì hy vọng cô ta giúp đỡ thì thành người một nhà, còn buông thành kiến với em trai của mình, thành kiến ở đâu, rõ ràng là nhận rõ bản chất của Thạch Đạt! Miệng của mẹ cô ta thật biết nói. Biểu cảm của Thạch Vĩ chết lặng, lạnh nhạt nói: "Mẹ đừng lãng phí thời gian ở chỗ tôi, tôi sẽ không mềm lòng. Lúc đêm giao thừa em gái đã nhắc nhở nó, kêu nó đừng đánh bài nữa. Nếu như nó nghe lời thì sẽ không có kết quả như ngày hôm nay. Nó tự mình liều mạng làm, muốn chơi chết bản thân, người khác không cứu được. Mẹ cũng đừng lo lắng, xem như chưa sinh ra đứa con trai này. Bằng không, ngay cả mẹ cũng sẽ bị lôi vào cuộc." Phương Quyên không thể tin được mà hét lên: "Thạch Vĩ, mày đang nói cái gì vậy? Nó là em trai ruột của mày đó! Mày là đồ máu lạnh vô tình, không sợ bị những người khác đâm vào sống lưng sao?" "Cái chết tôi cũng không sợ, còn sợ bị người khác mắng mấy câu sau lưng không đau không ngứa à?" Thạch Vĩ cười nhạo: "Tôi đã không phải là Thạch Vĩ mềm yếu vô năng trước kia nữa. Mẹ muốn lừa con gái cứu con trai, đừng mơ mộng nữa." Phương Quyên chửi ầm lên. Bà vừa mới nói xong một câu, Thạch Vĩ đã lạnh lùng cắt ngang: "Đủ rồi, nếu không có chuyện gì khác thì tôi cúp máy đây. Điện thoại đường dài rất đắt." Thấy Thạch Vĩ thờ ơ và thực sự không quan tâm đến sống chết của em trai, Phương Quyên nhanh chóng chịu thua: "Khoan đã, khoan đã! Con biết số điện thoại mới của bé hai không? Mẹ gọi cho nó nhưng điện thoại bảo đã khóa máy, hoàn toàn không tìm được nó." Em gái đổi số điện thoại? Thạch Vĩ bật cười, rất giống với phong cách của em gái. Thạch Vĩ hắng giọng: "Tôi không biết, ăn tết xong tôi chưa từng liên lạc với em ấy. Chờ đến tết năm nay em ấy nhất định sẽ về nhà. Đến lúc đó mẹ lại hỏi số điện thoại mới của em ấy đi. Dù sao tiền sẽ được chuyển vào tài khoản của mẹ đúng hạn hàng tháng, không phải được rồi sao?" Phương Quyên còn muốn nói điều gì, nhưng Thạch Vĩ đã cúp điện thoại. --- --- Sau khi kết thúc cuộc trò chuyện, Thạch Vĩ tự lẩm bẩm: "Năm nay có tai nạn, nhất định phải ra ngoài làm công tránh nạn một năm sao? Thật đúng là tai nạn lớn." Vừa nghĩ đến nếu như ở lại quê nhà, mẹ cô ta có thể mỗi ngày đến nhà biểu diễn một khóc hai quậy ba thắt cổ, thuận tiện dùng các cách la lối khóc lóc. Thậm chí có thể tìm đến nhà máy, Thạch Vĩ không kìm lòng được rùng mình một cái, âm thầm may mắn mình tin lời của em gái. Bỗng nhiên, điện thoại vang lên. Thạch Vĩ không có nhìn tên trên màn hình nên cho rằng mẹ cô ta lại gọi điện thoại đến. Sau khi bắt máy không khỏi oán giận: "Không phải tôi đã nói rồi sao? Tôi sẽ không mềm lòng, mẹ gọi mấy lần cũng không có tác dụng!" "Nghe chị nói như vậy thì em yên tâm rồi." Một tiếng cười vui mừng vang lên từ đầu dây bên kia. Thạch Vĩ ngẩn ra: "Là A Khải à?" "Dạ, là em. Trước đó mẹ đã gọi điện thoại cho em, để em nghĩ cách cứu em trai. Cuộc đầu tiên thì em bắt máy, nhưng sau đó thì không bắt nữa. Số điện thoại của em không thay đổi, chị có việc gì tìm em thì cứ gọi vào số trước đó là được." Thạch Khải nói thản nhiên. "Nhưng mà mẹ nói điện thoại của em thông báo khóa máy..." Thạch Vĩ nghi ngờ khó hiểu. "Đó là nhạc chuông em đặc biệt cài để tránh bị quấy rối. Nếu như chị bị quấy rối quá nhiều lần cũng có thể cài đặt một bản." Thạch Khải chân thành đưa ra đề nghị: "Em đã bỏ ra chút tiền thiết lập điện báo, nhìn thấy là số điện thoại của mẹ thì em sẽ không bắt. Mà bà gọi điện thoại, sau khi nghe thấy tiếng chuông điện thoại sẽ cho rằng điện thoại của em khóa máy." Cách này thực sự tuyệt rồi! Thạch Vĩ xúc động nói "Em thực sự rất kiên định, hoàn toàn không muốn dính vào những chuyện tồi tệ này." Thạch Khải cười mỉa: "Bản thân Thạch Đạt cũng không vội vã, người khác lại lo lắng cho nó. Đánh bài chẳng khác gì ma túy, một khi dính vào thì khó bỏ. Vốn dĩ gia đình nghèo, làm gì có dư tiền cho nó tiêu xài sang đánh bài chứ? Mẹ đã không dạy nó từ nhỏ, bây giờ chậm rãi thưởng thức quả đắng đi." Thạch Vĩ nhớ đến những gì bản thân gặp trước đây, nhất thời trong lòng chua xót, hùa theo nói: "Em nói cũng đúng. Chúng ta đã làm đủ nhiều cho gia đình, kế tiếp mặc kệ bọn họ đi." * * * Không lâu sau đó, Thạch Đạt uống thuốc trừ sâu tự tử, không để lại một câu trăn trối, chỉ để lại một đống hỗn độn cho mẹ ruột thu dọn. Khi nghe tin Thạch Đạt qua đời thì trong lòng Thạch Vĩ hơi thương cảm. Nhưng nhiều hơn là không cách nào kiềm chế được vui sướng. Con đỉa hút máu đã chết rồi, cô ta được tự do rồi! Phương Quyên mắc rất nhiều nợ và áp lực cuộc sống rất lớn. Bà tự biết sau này cần dựa vào hai đứa con gái cho mình tiền trợ cấp hàng tháng để sống. Nhưng bà đã làm mất lòng hai đứa nó rồi. Vì thế kẹp chặt đuôi làm người, trở nên rất khách sáo với hai đứa con gái, không còn kiêu ngạo như ngày xưa. --- --- Nửa đêm nằm mơ, Thạch Vĩ thỉnh thoảng sẽ gặp ác mộng và hoảng sợ thức giấc. Bởi vì diễn biến phát triển trong giấc mơ hoàn toàn trái ngược với hiện thực. Trong mơ, cô ta vẫn là cô gái yếu đuối luôn bị bóc lột tiền lương. Nhưng vẫn luôn không dám phản kháng. Cô ta không có lấy lại diện tích khu tái định cư về nên chồng đã ly hôn với cô ta. Sau khi ly hôn, người khác luôn nhìn cô ta với ánh mắc khác thường. Cô ta sợ bị người xem thường, ngày càng trở nên yếu ớt. Mẹ cô ta chê cô ta lãng phí lương thực ở nhà nên gả cô ta cho người góa vợ thích uống rượu, thích đánh người. Mỗi lần uống rượu say, chồng mới sẽ đánh đập cô ta một trận. Mỗi lần như vậy, Thạch Vĩ sẽ hoảng sợ thức giấc. Sau khi lau mồ hôi trên đầu, cô ta tự nói với bản thân tất cả chỉ là cơn ác mộng, trong hiện thực cả nhà cô ta đều hạnh phúc, sống rất tốt. --- --- HẾT --- ---
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]