"Chúng ta nhanh chóng đi thông báo cho chị ấy." Hứa Ninh lập tức nói. Thạch Khải giữ anh lại, buồn bực không thôi: "Vô dụng, em đã nói với chị ấy không biết bao nhiêu lần. Nếu như có thể nghe lọt lỗ tai, có thể quyết tâm đến nhẫn tâm thì sẽ không đến mức này." Hứa Ninh bỗng nhiên giơ tay chỉ: "Người đó có phải là chị của em không? Chị ấy trông khá giống em và bác gái." Chỉ là nhìn hơi già, gương mặt đặc biệt tang thương, còn có nếp nhăn. Thạch Khải nhíu mày lại theo hướng ngón tay của Hứa Ninh, người đi đến đúng là Thạch Vĩ. "Sao chị lại đến đây?" Thạch Khải hỏi trước. Thạch Vĩ mỉm cười: "Thôn nhỏ, tin tức gì cũng lan truyền nhanh chóng. Chị nghe nói em trở về nên ra ngoài gặp em vào giờ ăn trưa." Thạch Khải cau mày hỏi: "Có chuyện gì vậy?" Thạch Vĩ móc một đống đĩa DVD từ trong túi xách ra với vẻ mặt vui sướng: "Em vẫn chưa biết phải không? Sau tết, thôn sẽ di dời phá bỏ. Mấy ngày trước trong nhà thu dọn đồ đạc, mẹ muốn vứt mấy đĩa DVD này, chị đã lén giấu đi. Em không phải rất thích mấy đĩa DVD này sao, chị đã giữ hết lại cho em nè!" Thạch Khải quay đầu đi, vẻ mặt buồn khó tả. Đừng đối xử tốt với cô như vậy. Đối xử tốt với cô, cô sẽ tự trách mình vì không cứu được chị gái. Nếu như chị gái cũng kỳ quặc như mẹ và em trai của cô, thì trong lòng cô sẽ cảm thấy dễ chịu hơn khi buông tay với chị cô. "Em cầm nhanh đi! Nhà máy chỉ có nửa tiếng ăn cơm trưa, chị còn phải quay lại tiếp tục công việc." Thạch Vĩ cười ngọt ngào. Xảy ra chuyện gì cũng không biết, vẫn còn cười ngốc nghếch. Thạch Khải có nhiều lời muốn nói, lại cảm thấy nói ra tất cả đều là uổng công tốn sức. Cô vô lực nhận mấy cái đĩa, thuận miệng nói tiếng cám ơn. "Đừng khách sáo, chị em chúng ta mà." Thạch Vĩ dời tầm mắt sang Hứa Ninh: "Đây là... bạn trai của em hả?" Sau bài kiểm tra của Phương Quyên, Hứa Ninh đã có kinh nghiệm tự giới thiệu bản thân. Cậu nghiêm túc nói: "Xin chào, em tên Hứa Ninh, đã tốt nghiệp đại học, cùng tuổi với A Khải. Sau khi tốt nghiệp vẫn chưa đi làm. Sắp tới, em và A Khải dự định kết hôn." Hứa Ninh đã sẵn sàng để bị coi thường. Ai biết được Thạch Vĩ lại nói: "Mặc dù tôi không biết cậu làm gì, nhưng tôi đoán cậu nhất định rất tài giỏi." Hứa Ninh hơi run, điều này có thể nhìn ra sao? Cậu tò mò hỏi: "Tại sao chị lại nói như vậy?" Thạch Vĩ xem đó là chuyện đương nhiên nói: "Bởi vì cậu là người mà A Khải thích nha! A Khải rất tài giỏi, chưa bao giờ phạm sai lầm trong những việc lớn. Cậu nhất định rất tốt mới làm cho nó thích." Hứa Ninh chớp mắt với Thạch Khải, ý là: chị em là người không tệ nha! Thạch Khải nhìn trời, người không tệ có ích gì? Đều là người sắp chết. Cô không muốn nghe tiếp, xua tay với chị gái: "Sắp đến giờ rồi, chị nhanh chạy trở về đi." Mặc dù đi trễ bị trừ tiền lương, đến cuối cùng cũng không phải tiền của chị gái, mà là cho mẹ cô. Thạch Vĩ định mở miệng nói lời tạm biệt, đột nhiên Hứa Ninh nói: "Vì sắp trở thành người một nhà nên em sẽ ngoại lệ xem cho chị một quẻ." Nói xong, cậu bắt đầu bấm ngón tay. Thạch Khải: "..." Thạch Vĩ: "??" Thạch Vĩ vô cùng nghi ngờ, một hồi nhìn Hứa Ninh, một hồi nhìn Thạch Khải. Thạch Khải đỡ trán, đừng nói chuyện với cô, cô muốn yên lặng. Bấm một hồi, Hứa Ninh cuối cùng cũng 'xem' ra kết quả, sắc mặt nặng nề nói: "Ấn đường của chị biến thành màu đen, là dấu hiệu tai họa lớn sắp xảy ra!" Thạch Vĩ cảm thấy sợ hãi khi nghe nói như vậy, cười gượng hai tiếng: "Cuối năm, cậu nói cái gì vậy? Gần đây gia đình có rất nhiều chuyện vui, làm sao tôi lại đột nhiên gặp tai họa lớn chứ?" Hứa Ninh vừa nhìn chằm chằm vào gương mặt của Thạch Vĩ, vừa tặc lưỡi nói: "Nhìn gương mặt của chị, không giống như người có phúc có tài mệnh. Ngược lại thường xuyên rò rỉ tiền, không thể tiết kiệm được tiền." Thạch Vĩ nghi ngờ không thôi, hỏi em gái: "Cậu ta bị làm sao vậy?" Thạch Khải nhìn trời: "Dù sao chị chỉ cần biết rằng những gì anh ấy nói đều là sự thật là được." Mặc dù, ai đó đã biết kết luận và đẩy quá trình này đi ngược. Thạch Vĩ trước giờ luôn tin tưởng em gái mình, cho rằng em gái là người tài giỏi nhất mà cô ta gặp qua. Nếu em gái nói người này đang nói sự thật, vậy thì người này nhất định là một cao nhân! Thạch Vĩ thầm sửng sốt trong lòng, vội vàng hỏi: "Vậy nên hóa giải như thế nào? Hy vọng đại sư cứu tôi." "Đưa tay ra!" Hứa Ninh giả vờ nói. Thạch Khải không dấu vết liếc mắt nhìn anh, một bụng phản bác không có cách nào nói ra. Từ xem bói đến xem ngoại hình, lại đến xem chỉ tay, anh chàng này đang xem mình là vạn năng sao? Không phải là dựa vào gương mặt đẹp trai, hơi giả vờ giả vịt, cho dù nói nhảm nhí bừa bãi đều có khí chất như trích tiên! Thạch Vĩ vội vàng xòe bàn tay lên đưa qua. Hứa Ninh vừa xem, vừa không ngừng lắc đầu, thuận tiện thở dài. Thạch Vĩ nhìn thấy mà hoảng loạn, vội la lên: "Ngài đừng chỉ thở dài. Có sao nói vậy, tôi có thể chịu được." "Mặc dù em thực sự không muốn nói thẳng, nhưng chị đã thành tâm hỏi, em sẽ cố hết sức nói cho chị biết vậy." Vẻ mặt Hứa Ninh nghiêm túc, nói ra những lời rất không đứng đắn: "Chị sắp chết rồi." Sấm sét giữa trời quang! Thạch Vĩ ngây người tại chỗ, một hồi lâu không nói nên lời. Hứa Ninh cẩn thận nhìn chỉ tay, nghiêm túc phân tích: "Khe hở ngón tay rất lớn, nói lên rò rỉ tiền. Trong số mệnh có tài, nhưng chị định sẵn không giữ được. Giống như trong nhà di dời phá bỏ, lập tức bị người tính kế mất đi tài sản chị nên được. Bàn tay rất mỏng, nói lên chị máu lạnh bạc tình, có lỗi với gia đình chồng, rất nhanh sẽ bị chồng bỏ. Đường tình thân lòng bàn tay mỏng manh, có thể thấy được người thân không đáng tin cậy. À, đường hôn nhân có ngã ba, nói lên sau khi bị chồng bỏ không lâu chị sẽ kết hôn lần thứ hai. Đường tuổi thọ quá ngắn, hẳn là lấy người đàn ông có khuynh hướng bạo lực gia đình, chưa đầy một năm chị chắc chắn sẽ chết." Thạch Khải thật không còn gì để nói. Cô trước giờ chưa từng nghe nói khe hở ngón tay có liên quan đến rò rỉ tiền. Ai đó thực sự là quá đủ rồi. Thuận tiện, cô đã hiểu sâu hơn về từ 'nhan sắc là công lý'. Dáng vẻ vô nghĩa nghiêm túc của ai đó trông có vẻ hơi đáng yêu. "Điều này không thể nào!" Thạch Vĩ không muốn tin. Diện tích khu tái định cư 40 mét vuông rất quan trọng đối với cô ta, tuyệt đối không thể xảy ra bất kỳ sai lầm nào! Hứa Ninh nhún vai: "Diện tích khu tái định cư của chị sẽ bị mẹ và em trai chị lừa gạt. Khi biết được diện tích khu tái định cư không còn nữa, chồng chị sẽ đòi ly hôn với chị. Sau khi ly hôn về nhà, chị sẽ bị mẹ dằn vặt. Sau đó không lâu, chị sẽ bị gả cho một người góa vợ. Chị bị bạo hành gia đình nửa năm thì sẽ chết. Em nói hết ra đây, chị không tin có thể từ từ kiểm chứng." Thạch Vĩ lộ vẻ chần chờ. Bởi vì biểu hiện của Hứa Ninh rất tự tin, còn mang theo chút thương hại. Đồng thời, nửa câu cũng không có nói đến trả tiền hóa giải tai họa. Quan trọng nhất chính là, đây là người A Khải chấp nhận. Hứa Ninh cà lơ phất phơ: "Chị yên tâm, chị là chị của A Khải, em không thu tiền của chị. Dù sao mọi chuyện sẽ nổ từng cái như bom nổ. Nếu như mọi chuyện đúng như lời em nói, không phải do chị không tin." Dừng một chút, cậu bổ sung một câu: "Lỡ như ly hôn với chồng, chị hãy để con gái lại cho nhà chồng. Nếu như con gái đi theo chị thì sẽ cùng chịu khổ với chị." Thạch Vĩ im lặng không nói. Sau một hồi, cô ta hỏi: "Cậu nói mẹ tôi sẽ lừa gạt tôi về diện tích khu tái định cư, khi nào?" Hứa Ninh nhìn trời: "Chị có thể tự đi hỏi bà. Bà đã lừa gạt thành công, chị chạy đi hỏi bà có lẽ sẽ nói thật. Trước đó không phải bà để cho chị ký tên lên hợp đồng sao? Chính chị tự tay ký tên và đồng ý chuyển nhượng diện tích khu tái định cư." "Đúng là có chuyện như vậy, nhưng bà nói với tôi ký chính là... " Giọng đột nhiên dừng lại. Thạch Khải rất muốn trợn mắt nói: "Nếu muốn lừa gạt đương nhiên sẽ không nói thật." Thạch Vĩ cũng không còn tâm trí lo lắng đi làm trễ, kiểu vấn đề có thể bị trừ lương này. Sau khi gọi điện thoại đến nhà máy xin nghỉ, không đợi đầu dây bên kia tra hỏi đã cúp điện thoại. Bỏ lại một câu: "Tôi đi tìm bà ta để hỏi rõ ràng." Sau đó, Thạch Vĩ vội vã rời đi. --- --- Thạch Khải chậm rãi tiến lại gần, chọt ngón trỏ vào gương mặt trắng mịn của ai đó, mỉm cười nói: "Em không biết anh cũng học xem bói nha!" Hứa Ninh nghiêm túc bày tỏ: "Nhờ có sư phụ dạy tốt!" Thạch Khải bĩu môi: "Em không cảm thấy những gì anh làm sẽ có hiệu quả. Hơn nữa, em đã từ bỏ. Sau này là tốt hay xấu thì tùy vào chị ấy đi. Em có thể giúp chị ấy nhất thời, nhưng không có cách nào đi theo chị ấy cả đời." "Chị ấy sắp mất mạng rồi. Dù sao cũng nên lấy dũng khí ra phản kháng chứ?" Hứa Ninh sờ cằm, lẩm bẩm: "Cuộc đời này của chị ấy đều bởi vì mẹ chị ấy mới trải qua khó khăn như vậy. Dù có vô dụng cũng nên kéo mẹ chị ấy xuống nước chung mới đúng. Dù sao đều sắp chết, ai sợ ai chứ?" Đột nhiên, Hứa Ninh thót tim, nhìn về phía Thạch Khải nói: "Xin lỗi, anh không nên nói như vậy." Dù sao đó cũng là mẹ của A Khải. "Em không ngại." Thạch Khải nghiêm túc nói: "Thật lâu trước đây, em đã có suy nghĩ này rất nhiều lần, kéo theo mẹ em chết chung, làm cho bà đừng tiếp tục hại người. Sau này nghĩ lại thì không đáng, ngày tháng dần thay đổi tốt lên, em mới bỏ đi suy nghĩ này." Thật đúng là nghĩ tới! Hứa Ninh nhanh chóng ôm lấy vợ tương lai của mình, rầu rĩ nói: "Có chuyện gì anh đều ở bên em, em tuyệt đối đừng nghĩ lung tung. Em muốn chết chung với bà, còn anh phải làm sao đây?" "Cái gì mà anh phải làm sao đây?" Thạch Khải buồn cười. Hứa Ninh mặt dày, cọ đầu vào cổ cô: "Không có em, anh sẽ rất cô đơn.” Thạch Khải đẩy đầu ai đó ra, khóe miệng không che lấp được nụ cười: "Sẽ không nhàm chán, anh là người biết xem bói mà." Mỗi ngày xem phim cẩu huyết thú vị, sẽ không cô đơn. "Học là học, nhưng anh chưa học xong cần em tiếp tục dạy." Hứa Ninh không buông tha, càng vùi đầu lại. Thạch Khải nghĩ thầm: bản thân cô cũng không biết xem bói, làm sao dạy được học trò chứ? Cô miễn cưỡng nói: "À, để xem biểu hiện của anh như thế nào." Hứa Ninh sáng mắt lên, nghiêm túc nói: "Mọi người đều nói, nếu muốn học được thì trước tiên phải ngủ với sư phụ. Sư phụ, ngài định khi nào ngủ với con?" "..." Thạch Khải không còn gì để nói, đẩy Hứa Ninh ra, trừng anh một cái. Câu châm ngôn này có nghĩa là: nếu học trò muốn xuất sư, cần phải gấp chăn vào buổi sáng và trải giường chiếu vào buổi tối cho sư phụ. Nửa đêm sư phụ khát, học trò phải đúng lúc bưng trà rót nước. Bởi vậy, học trò và đồ sư phụ ở chung một chỗ. Chỉ có như vậy mới có thể biểu hiện thành ý của mình, sư phụ mới cố gắng dạy tốt. Nhưng, cô biết A Ninh hỏi là theo nghĩa đen, khi nào hai người ngủ chung. Hứa Ninh cợt nhả tiếp tục giả vờ đáng yêu, ý đồ dụ dỗ sư phụ. Thạch Khải giả vờ rất nghiêm túc, khịt mũi một tiếng: "Một chút cũng không hiểu được tôn sư trọng đạo. Bây giờ ta sẽ đuổi con ra khỏi sư môn." Hứa Ninh chưa từ bỏ ý định, tiến lại gần tự đề cử mình: "Con biết làm ấm giường, có thể ngủ chung, còn là một linh vật xinh đẹp yên tĩnh, thật sự không suy xét nhận con sao?" "Xem biểu hiện của con, ta sẽ suy xét sau." Thạch Khải bật cười, bỏ xuống một câu như vậy rồi chậm rãi đi về hướng homestay.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]