Hà Dương thật rakhông nỡ để Liễu Y nghĩ việc, dù sao cũng đã quen thấy Liễu Y là phảiđưa tiền, mặc dù là đau nhưng cũng vui , cũng có người để tâm sự.
"Cô yên tâm đi, hồi nãy tôi đã ra lệnh rồi, chuyện cô làm ở đây, sẽ khôngbị lộ đâu, theo tình hình hiện tại, nghỉ việc là việc làm đúng đắn,không phải cô làm không tốt, nếu bị người khác biết, cô sẽ rất phiềntoái, về sau cô cứ yên tâm quay phim, mấy ngày trước, cô không phải muốn xin nghỉ phép sao, nhân cơ hội này nghỉ luôn cho đỡ mệt." Hà Dương anủi.
Liễu Y biết chuyện này là tất nhiên, thật là không ngờ bởi vì cái quảng cáo này, thật bực mình mà, dù sao mọi việc cũng đã rồi, Liễu Y cũng không còn cách nào khác.
Rồi nghĩ tới việc đó, liếc thấy Hà Dương đang áy náy, mắt sáng lên: " Quản lý Hà, anhđã nói như vậy, tôicũng không còn cách nào khác, chỉ là, tôi đã kí hợp đồng, anh lại vô cớđuổi việc tôi, vậy tiền bồi thường tính thế nàođây?"
Hà Dương nhíu mày, đúng là Liễu Ykhông buông tha bất kỳ cơ hội kiếm tiền nào mà, thế này mà còn nghĩ tớitiền, cũng được thôi, gật đầu: "Yên tâm, không thiếu được cô đâu, tôi sẽ thông báo bộ phận tài vụ bồi thường cho cô."
Liễu Y cảm thấymình không còn con đường nào để đi, trong lòng hối hận không thôi , hình tượng thì không còn, công việc cũng mất, sớm biết như thế, sớm biết như thế, mình chẳng sẽ làm chuyện như vậy, cái tật thấy tiền là mắt sánglên,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lich-su-cua-nhan-vat-nho-trong-lang-giai-tri/1877686/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.