Khi An Nhiên cùng Tú Anh bước đến phòng khách, ai trong căn biệt thự cũng nở nụ cười tươi khi thấy Tú Anh khỏe mạnh trở về.
Nhất là bà Tô, bà đi thật nhanh đến rồi ôm chầm lấy Tú Anh, nước mắt cũng đã ướt đẫm hai bên má. Bà Tô xem cô như con của mình, từ lúc nhỏ là đã nuôi nấng chăm sóc rồi
Tú Anh cảm động không nói nên lời, cô đáp lại cái ôm ấy rồi vỗ vỗ lưng như trấn an tinh thần của bà.
Sau đó Tú Anh và Tú Uyên chạm mặt nhau, cô có hơi bất ngờ khi thấy em ấy ở đây. Còn về phần Tú Uyên, nàng mỉm cười rồi đi đến chỗ của cô đang đứng.
"Lâu lắm rồi chị mới gặp lại em, thật là có chút không nhận ra luôn đó. Bây giờ thành thiếu nữ rồi, không còn trẻ con như ngày nào"
"Em cũng nhớ chị lắm chứ bộ, giờ thì chị em chúng ta gặp nhau rồi, em sẽ như lúc còn nhỏ để nũng nịu với chị"
Nhìn hai chị em nói cười với nhau khiến An Nhiên đứng cạnh bên thêm tủi thân. Sao Tú Anh có thể nhớ tất cả mọi người nhưng lại trừ nàng ra
Nàng bây giờ chẳng khác gì một người ngoài đối với Tú Anh, nhưng thôi, đành phải chấp nhận sự thật này. Nàng sẽ cố gắng hết sức mình để Tú Anh nhớ lại tất cả
Sau đó cả nhà cùng ngồi lại bên nhau, nơi phòng khách tràng đầy tiếng nói chuyện vui vẻ. Bà Diệp thấy tình cảm chị em và con dâu thân thiết như thế làm tâm trạng của bà thêm phấn chấn.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/li-do-em-o-lai/988550/chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.