Ngoại truyện 2: Những câu chuyện cũ 
Đêm mùa đông ở Bắc Kinh, bầu trời mù mịt như chuẩn bị xuất hiện một trận tuyết lạnh thấu xương. Đường phố quen thuộc vùn vụt lướt qua, Diệp Chính Thần không có tâm trạng thưởng thức cảnh đêm ở quê nhà, chỉ chau mày gọi điện thoại. Sau nhiều hồi chuông, đầu bên kia lại truyền đến giọng nói máy móc: “Thuê bao quý khách vừa gọi không có người bắt máy.” 
Anh vừa định gọi tiếp thì trên màn hình nhấp nháy cái tên Ngũ Kiến Phàm. 
“Cậu đi đến đâu rồi?” Ngũ Kiến Phàm hỏi. 
“Tôi sắp đến Triều Dương Môn rồi.” 
“Được. Bọn tôi sẽ chờ cậu ở chỗ cũ.” 
“Tôi không gọi được cho anh Vĩ gì cả. Anh ấy đang ở chỗ bọn cậu à?” Diệp Chính Thần hỏi. 
“Không! Tôi tưởng anh ấy ra sân bay đón cậu?” 
“Tôi có liên lạc được với anh ấy đâu.” Vì ở Nhật Bản không thể tuỳ tiện gọi điện nên Diệp Chính Thần không thông báo trước với Trịnh Vĩ rằng mình sắp về nước. Xuống máy bay, anh mới gọi điện nhưng đối phương chẳng nghe máy. 
Ngẫm nghĩ một lúc, Ngũ Kiến Phàm chợt nhớ ra một chuyện: “Tôi biết rồi. Chắc là anh ấy đang ở trên sân thượng nhà tôi. Tiếng quạt thông gió ở nơi đó hơi ồn nên không nghe thấy chuông điện thoại.” 
“Sân thượng ư? Nhà nào cơ?” 
“Căn hộ Lam Trù Danh Toạ, chính là nhà cũ của Phác Nghị Minh ấy.” 
“Tôi đi tìm anh ấy đây. Lát nữa chúng tôi tới sau.” 
Tuyết không biết rơi từ lúc nào. Trên đường đi, Diệp 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/leo-cao/3451212/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.