Hôm sau, khi Giản Nhu thức dậy, bữa sáng đã được chuẩn bị với món sữa đậu nành thơm phức. Ăn xong, Trịnh Vĩ liền rời khỏi nhà. Tuy anh không nói đi đâu nhưng cô đoán hai bác Kiều mà Trịnh Diệu Khang nhắc tới có mối quan hệ thân thiết với nhà họ Trịnh, còn "Tiểu Kiều" chắc là Kiều Hân Vận, vị hôn thê của anh. 
Sau khi Trịnh Vĩ đi khỏi, Giản Nhu gọi cho Lạc Tình hai cuộc nhưng không ai nghe máy. Cô thay quần áo, định đến nhà tìm Lạc Tình. Vừa xuống dưới khu chung cư, chuẩn bị đi lấy xe, cô liền bị một chiếc ô tô biển đẹp thu hút. Chiếc xe trông rất nặng nề và lạ mắt, giống như xe thiết giáp, có lẽ trúng đạn pháo cũng chẳng hề hấn gì. 
Cánh cửa nặng nề mở ra, một người đàn ông trung niên từ vị trí tài xế bước xuống. Ông ta đi đến trước mặt Giản Nhu, cất tiếng: "Xin chào Giản tiểu thư! Chúng ta từng gặp nhau rồi, cô còn nhớ tôi không?" 
Giản Nhu nhanh chóng nhận ra người này chính là người cảnh vệ đi theo Trịnh Diệu Khang năm xưa. "Tôi nhớ!" Cô đáp. 
"Giản tiểu thư có thể bớt chút thời gian không?" Người cảnh vệ chỉ tay vào chiếc xe phía sau lưng anh ta. 
Giản Nhu dõi mắt theo hướng tay đối phương. Dù không nhìn thấy người ở đằng sau tấm cửa kính dày nhưng cô vẫn ngây người trong giây lát. Nếu có thể, cô rất muốn nói "không". Tuy nhiên cô biết người ở trong xe sẽ không cho cô cơ hội từ chối. 
"Được ạ!" Giản Nhu gật 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/leo-cao/3451206/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.