Lúc Giản Nhu tỉnh dậy từ giấc mộng đẹp, bầu trời đã chuyển sang màu xanh lam, bóng tối không còn, mưa cũng đã ngừng rơi. Cô quay sang bên cạnh, người đã không thấy bóng dáng.
Bỏ qua cảm giác hụt hẫng trong lòng, Giản Nhu cuộn chăn ngồi dậy. Cô chợt phát hiện bên gối có một mảnh giấy, nét bút mạnh mẽ, đúng phong cách của Trịnh Vĩ: "Tôi đi làm. Đồ ăn sáng trong hộp giữ nhiệt, em ăn rồi hẵng về."
Giản Nhu quấn khăn tắm đi ra ngoài phòng ăn. Nhìn thấy chiếc bàn ăn làm bằng gỗ lim theo kiểu cổ xưa, cô thẫn thờ một lúc mới lấy đồ ăn ra khỏi hộp giữ nhiệt.
Sữa đậu nành thơm nồng vẫn còn nóng, món quẩy thơm phức giòn tan. Thì ra tiệm bán đồ ăn sáng ở con đường đối diện vẫn còn mở cửa.
Ăn vài miếng, Giản Nhu mới chợt nhớ ra một chuyện quan trọng, cô không có quần áo để mặc. Rà soát danh bạ điện thoại từ đầu đến cuối, cuối cùng cô quyết định gọi cho Lạc Tình.
Giọng ngái ngủ của Lạc Tình truyền tới: "A lô!"
"Mình đang ở phòng số 1 tầng 19 lô E tòa nhà Lam Trù Danh Tọa, cậu hãy cầm quần áo đến đây đón mình. Nhanh lên!"
"Quần áo ư? Thế quần áo của cậu đâu rồi?"
"Tối qua mình uống say, váy bị người ta xé rách rồi."
"Là đàn ông hay phụ nữ?"
Chuyện này quan trọng sao? Giản Nhu đáp ngắn gọn: "Đàn ông!"
Giọng nói ở đầu kia điện thoại không còn chút gì gọi là buồn ngủ: "Cậu... Có phải tối qua
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/leo-cao/3451183/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.