Vương Ngọc đứng thẳng tắp, hai chân cứng đờ, hai tay nắm chặt, cổ đầy máu, hai mắt, hai lỗ mũi, hai tai, một cái miệng, tất cả đều bê bết máu.
Tôi run lẩy bẩy đưa tay sờ mặt, không có gì bất thường. Quay đầu nhìn dáo dác xung quanh, giống như Vương Ngọc, phía trước, sau, trái, phải, thất khiếu đều chảy máu, chân tay cứng đờ. Tim tôi đập nhanh như muốn văng ra khỏi lồng ngực, có cái gì đó lơ lửng đên vai tôi, như đang nằm mơ, chiếc liềm nặng trĩu trên tay rõ ràng nhắc nhở bản thân đây không phải là một giấc mơ.
Làm thế nào bây giờ? Làm thế nào bây giờ? Trước khi đến, trưởng thôn không hề nói cho chúng tôi biết kế hoạch hành động, chỉ dặn chúng tôi đi theo đội và không được nói chuyện. Bây giờ gặp cảnh tượng kinh khủng như vậy, chẳng lẽ tôi cứ thế đứng thẳng người ở đây với họ sao?
Khi đang suy nghĩ, đột nhiên có cảm giác như có ai đó chụp vào chân tôi, tôi sợ tới mức giật thót người. Nhìn xuống thì thấy trưởng thôn đang nằm trên mặt đất. Ông ta ra hiệu cho tôi đi theo sau. Tôi như gặp được vị cứu tinh, lập tức bỏ lưỡi liềm xuống, đi theo sau ông ta ra khỏi đội.
Hai người cứ như vậy sột soạt rời khỏi đội hình, đi tới đường mòn trên sườn núi, trưởng thôn đứng thẳng lên.
Tôi cũng đứng dậy, thấy thứ gì đó sẫm màu trên đôi giày màu xanh lam của trưởng thôn, trên quần cũng có. Nhìn dọc theo quần tây, áo khoác vải trắng cũng dính một mảng lớn màu đen.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lenh-truy-na-vong-hon/1070144/chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.