"Wow," A Li vui mừng vỗ tay và cười rộ lên.
"Có người phụ nữ tên Hoa Kim Lan sống trong ngôi nhà này không?"
"Dạ có," Ali gật gật đầu, xòe tay ra để xin tôi kẹo.
Tôi lấy trong túi ra một viên kẹo đưa cho con bé, rồi hỏi: "Người treo cổ lúc sáng là gì của Hoa Kim Lan?"
"Là chồng của cô ấy," bàn tay nhỏ bé lại duỗi ra.
Tôi lại lấy ra một viên kẹo, đặt vào lòng bàn tay, tiếp tục hỏi: "Tại sao Hoa Kim Lan hôm nay lại không có ở nhà?"
“Cô ấy đã không về nhà nhiều ngày, lên núi để nuôi trùng độc.” Viên kẹo thứ ba lại rơi vào tay cô bé.
"Làm thế nào chúng ta có thể tìm thấy cô ấy?"
"Trưởng thôn đã cho người đến tìm cô ấy, cô ấy nhất định sẽ quay lại nếu có chuyện xảy ra với chồng mình."
Những lời này giống như một liều thuốc trấn an, khiến tôi thở phào nhẹ nhõm. Tôi đặt viên kẹo thứ tư vào tay con bé và hỏi: "Khi nào thì người của sở cảnh sát đến?"
A Li sững sờ một lúc, không trả lời ngay. Có vẻ như vấn đề này hơi quá sức đối với một đứa trẻ bảy hoặc tám tuổi.
Được, tôi đổi cách hỏi: "Trước kia có khi nào trong làng có người chết, người của sở cảnh sát đến đây không?"
A Li nhìn lên trần nhà, suy nghĩ một lúc lâu và nói, "Con trai của dì Ngô đã bị một con mèo cắn chết vào tuần trước, giữ lại trong sân ba ngày, có một cảnh sát đến xem và bỏ đi mà không nói gì."
Ba ngày! Ba ngày
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lenh-truy-na-vong-hon/1070137/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.