“Cô ấy tỉnh táo lại là sau khi đi đến bệnh viện xem qua chuyện của anh. Một người tên là Lý Tiểu Lộ cho cô ấy một lọ thuốc, nói chỉ cần kiên trì uống thuốc, có thể duy trì bộ não tỉnh táo. Sau đó người kia không xuất hiện nữa.
"Chị anh đối với chuyện của bản thân cùng với Lý Tiểu Lộ đến bệnh viện thăm anh cũng không biết gì cả. Chẳng qua, cô ấy thông qua đồng nghiệp mới biết cái đoạn thời gian mình mất trí nhớ này xảy ra rất nhiều hành động lạ thường, suy đoán ra mình có thể là bị trúng độc của miêu nữ rồi. Sau khi biết rõ ràng chân tướng và tự tìm cách giúp mình giải độc, cô ấy quyết định lại đi tìm miêu nữ kia."
Nghe đến đó, tôi thở phào nhẹ nhõm. Chị tôi từ nhỏ cũng rất thông minh, lúc đi học toàn là đứng nhất. Tôi so sánh với chị ấy, thứ tôi thiếu nhất chính là cái loại nghị lực tìm hiểu đến cùng. Vương Ngọc cũng có loại nghị lực này, cho nên anh ta mới có thể vẫn đuổi theo tới Ngô Trang, biết được nhiều chuyện đến như vậy.
Tôi đối diện với Vương Ngọc, không biết có nên kể chuyện của Lý Tiểu Hào cho anh ta nghe không, nhưng mà tôi biết mình bây giờ chỉ có hai con đường có thể lựa chọn. Nếu không nhanh chân, tính mạng của chị tôi sẽ gặp nguy hiểm ngay.
"Bác sĩ Vương, có thể giúp tôi một lần nữa không?"
Vương Ngọc hơi sửng sốt một chút, qua vài giây, trên mặt lộ ra nụ cười, nói: "Có phải cho tôi với anh đi tìm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lenh-truy-na-vong-hon/1070131/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.