“Thôi, dù sao chuyện cũng đã qua, sau này chúng ta hãy sống thật tốt, mọi chuyện trở lại bình thường.” Cảnh sát Hà vỗ vai tôi ân cần nói.
Tôi gật gật đầu, "Ừ, chỉ là chị gái tôi vẫn còn chưa tỉnh lại. . . . . ." Vốn định đem chuyện con trùng độc nói cho anh ta. Sau khi nghĩ lại, trùng độc chỉ là một cái thứ gì đó trong truyền thuyết, kể cho anh ta nghe những chuyện quái đản này chắc chắn sẽ khiến anh ấy nghi ngờ “bệnh” của tôi chưa chữa khỏi. Thêm một việc chi bằng bớt một việc, dù sao anh ta cũng không giúp được gì, vì vậy tốt hơn hết nên ngậm miệng lại.
"Tôi đã đến gặp bác sĩ trước khi qua đây, bác sĩ nói não bộ của cô ấy khi chụp CT kết quả bình thường, hẳn là không có gì trở ngại, có đôi khi bị sợ hãi quá nên như vậy. Thư giãn đi, đừng nghĩ nhiều, cô ấy sẽ tỉnh lại thôi."
Tôi không biết tại sao, từ lúc cảnh sát Hà bước vào cánh cửa này, trong lòng tôi đột nhiên cảm thấy an toàn hơn rất nhiều. Nhất là những gì anh ta nói vừa rồi, giống như người nhà vậy.
"Ừ, cám ơn, cảnh sát Hà."
"Ha ha, về sau đừng gọi tôi là cảnh sát Hà nữa, cứ gọi tôi là Lão Hà, thế nào được không? Ở cục cảnh sát làm cảnh sát một ngày đã muốn đủ mệt mỏi, lúc tan sở chỉ muốn cuộc sống của người bình thường."
"Ha ha ha, Lão Hà." Tôi cười tươi rói, mang theo một chút xấu hổ nhìn anh ta cười.
"Các anh cứ trò chuyện, tôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lenh-truy-na-vong-hon/1070126/chuong-28.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.