Thay đồ xong xuôi, tôi đi thẳng đến phòng mạch của bác sĩ, Vương Ngọc đang ngồi ở bên trong xem đống tạp chí. Nhìn thấy tôi đi vào, anh ta buông tạp chí xuống, đứng dậy đưa tôi đến phòng kiểm tra. Lại là CT, lại là lấy máu, lại là làm xét nghiệm tâm lý, khó khăn lắm mới xong xuôi các mục kiểm tra, trở lại phòng bệnh ngồi mông còn chưa kịp nóng, anh ta lại cầm cuốn sổ ghi chép đi vào. “Xét nghiệm máu thì ngày mai mới có kết quả, có điều là qua CT và xét nghiệm tâm lý đã biết được rồi. Tôi muốn hỏi cậu vài vấn đề.” "Mời nói " tôi nhìn không chớp mắt, nghiêm túc chăm chú ngồi ngay ngắn ở ghế, làm ra tư thế chuẩn bị phỏng vấn. "Tôi từng xem qua trường hợp bệnh của cậu, cậu vào viện là vì bệnh tâm thần phân liệt. Trước đây cậu có thói quen đọc truyện ma không?" "Không có, tôi rất ít đọc sách." "Mấy ngày nay cậu đều đang đọc truyện kì bí trên quyển tạp chí này à?" "Đúng vậy, Ôn Thư đôi khi đọc nó cho tôi nghe." "Bệnh nhân bệnh tâm thần phân liệt có một đặc điểm là rất dễ dàng bị kinh sợ nếu tiếp xúc với truyện ma, phim kinh dị hoặc là đi vào những nơi thiên về kinh dị giả tưởng thì cực kì dễ dàng phát bệnh, đặc biệt bệnh nhân nặng. . . . . ." Nói tới đây, Vương Ngọc dừng một chút, suy nghĩ một chút rồi nói tiếp: "Lúc tôi xem bệnh án của cậu thấy rất kì quặc, cậu không giống một bệnh nhân gì cả. Nếu người bình thường đã bị đả kích, sinh ra một ít phản ứng tâm lý là chuyện bình thường. Duy nhất không thể giải thích được chính là cậu khăng khăng nói mình gặp được hai người không hề tồn tại và một học sinh không đến trường học lúc đó, đây là căn cứ chủ yếu để đưa ra chẩn đoán cuối cùng anh bị bệnh tâm thần phân liệt. Điều kiện đầu tiên để đưa ra chẩn đoán này là bọn họ không hề tin vào bất cứ hiện tượng kỳ dị nào cả. Thế nhưng, rất nhiều năm trước, tôi có bệnh nhân có cùng những trải nghiệm với cậu, bệnh viện vẫn cho rằng chắc chắn anh ta bị bệnh tâm thần phân liệt, cuối cùng anh ta bởi vì chậm trễ không được cho xuất xiện, dùng bàn chải đánh răng ở trong nhà vệ sinh đâm thủng động mạch ở cổ mà tự sát. Tôi không muốn chuyện như thế này xảy ra lần nữa, nên tôi tạm thời sắp xếp buổi khám hôm nay để xác nhận tình trạng hiện tại của cậu có trong giới hạn bình thường hay không. Sau khi có kết quả xét nghiệm ngày mai, tôi sẽ sắp xếp hội chẩn tổng quát. Mọi thứ vẫn bình thường, chúng tôi sẽ xem xét cho anh xuất viện. Tuy nhiên, trước tiên phải có sự đồng ý của người giám hộ đã.” Nghe xong một lời nói dài này, tôi vui mừng đến mức thiếu chút nữa nhảy dựng lên! Ác mộng cuối cùng đã chấm dứt, có thể trở về ngôi nhà mơ ước kia rồi. Tôi thà ở trong nhà mình uống đến say như chết, ôm bồn cầu ói ra hết ruột, gan, phèo phổi, còn hơn phải ngồi đây phơi nắng. Nhà của tôi, giường của tôi, nhà vệ sinh của tôi, bàn làm việc của tôi, tất cả đều ấm áp như vậy. Chị gái nhất định sẽ nghỉ vài ngày rồi ở lại chơi với tôi. Chúng ta sẽ cùng đi tản bộ, cùng đi du lịch, cùng nhau nằm cạnh chậu cá vàng để xem chú cá hề Nemo ăn bọ. Tôi muốn đi chợ Hoa Điểu mua một con chó quý coi như là làm quà sinh nhật đưa cho chị ấy. Còn có Ôn Thư tôi sẽ quay lại gặp cô ấy thường xuyên, tôi mời cô ấy đi ăn tối vào cuối tuần. Đem hoa tươi giấu trước ở dưới cửa sổ nhà cô, chờ cô ấy mở cửa sổ ra rồi gây bất ngờ cho cô ấy. Cuối cùng, làm một huy hiệu và tặng cho Vương Ngọc, ca ngợi anh ta vì những y thuật tuyệt vời của anh. Tôi đang mơ mộng, cười một cách ngu ngốc. Tin tốt là gì chứ? Đây chính là tin tốt! Sau khi ra ngoài nhất định phải tìm hiểu rõ chân tướng của Lý Tiểu Lộ này, anh ta sẽ phải trả lại tất cả những đau khổ mà tôi đã phải chịu đựng! Vài ngày kế tiếp, tôi sắp xếp đồ đạc và chờ giấy báo xuất viện của bệnh viện. Tuy nhiên, sau một tuần vẫn không có tin tức gì, Vương Ngọc giống như là biến mất khỏi thế giới, tìm không thấy nữa.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]