🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Lệ Bình nhìn Thường Hy bộ dạng có chút kỳ quái liền hỏi: “Ngươi làm sao vậy, mau ăn cơm! Không phải đói bụng sao?”

Thường Hy vươn tay đem chén cơm đặt lên chiếc tủ gỗ nhỏ khắc hoa văn chìm nơi đầu giường. Trong hoàng cung, tùy tiện nhìn thấy vật gì cũng chính là tinh mỹ, một cái tủ gỗ nho nhỏ ở Vĩnh Hạng cung cũng tinh tế đến mức này, khó trách mọi người dù có sứt đầu mẻ trán cũng phải gắng sức mà vào được trong cung. Nhưng nhìn đến tủ gỗ Thường Hy lại không nhịn được thở dài, nhà nàng không thiếu tiền, cũng không hiếm lạ mấy thứ phú quý trong hoàng cung này.

Từ nhỏ nàng đã sống trong cẩm y ngọc thực, nhà nàng không thể nói là phú khả địch quốc, nhưng tại đất Vân Đô này cũng tuyệt đối có thể coi là người có tiền. Vân Đô là nơi nào, chính là dưới chân thiên tử, là nơi phú quí bậc nhất, có thể đứng ở tầng lớp trên của nơi này, đây không chỉ gọi là tương đối có tiền nữa.

Cho nên Mị phi mới có thể coi trọng một nữ tử con nhà thương nhân như nàng. Còn về phần coi trọng chỗ nào, thì hiển nhiên chính là coi trọng tiền nhà nàng. Thường Hy không phải người ngu làm sao sẽ không hiểu, cho nên nàng như thế nào cam nguyện chịu để Mị phi lợi dụng.

Thường Hy thêm thêm giảm giảm đem chuyện tình Mị phi tìm nàng nói lại một lần, mặc dù nói trong Hoàng cung phải thận trọng từ lới nói đến việc làm, nhưng đối với Lệ Bình, Thường Hy rất là tin tưởng, lúc này mới đem lo lắng trong lòng nói hết cho nàng.

Lệ Bình nghe vậy thần sắc vừa động, chậm rãi nói: “Lúc ở nhà cha ta đã từng nói, Mị phi không phải người tốt để sống chung, bình thường nhìn mềm mại, đáng yêu vô hại, thật ra thì trong lòng cong cong quẹo quẹo, ngươi cần phải coi chừng!”

Thường Hy rất cảm kích Lệ Bình. Phải biết lời như vậy là không dễ dàng mà nói ra, nếu không cẩn thận tiết lộ phong thanh, Vưu gia cũng sẽ bị Mị phi ghi hận trong lòng, đây chính là đại sự. Vưu Lệ Bình có thể dễ dàng nói ra những lời này với nàng, rất dễ nhận thấy nàng đã coi chính mình như người nhà.

“Ngay cả phụ thân ngươi cũng nói như vậy, càng chứng tỏ trực giác của ta là không có sai, nghĩ biện pháp gì mới có thể thoát khỏi bà ta đây? Thời gian lại ngắn như vậy, ta dù có nghĩ nát óc căn bản cũng không có hy vọng a!” Thường Hy thật sự có chút bất đắc dĩ, lúc này mới cảm nhận sâu sắc được đạo lý, nếu như nhà nàng có chút ảnh hưởng đến thế lực quan lại trong triều, lúc này chỉ cẩn đưa đẩy một phen, tám chín phần mười có thể xoay chuyển được tình thế. Nhưng cố tình là…

Đột nhiên Thường Hy hiểu tại sao cha của nàng lại nhất định khiến nàng phải vào cung vì tiền đồ phía trước của Ngu gia rồi.

Thấy bộ dạng chau mày của Thường Hy, Lệ Bình thật sự không đành lòng để nàng cứ như vậy bị Mị phi lợi dụng, nghĩ rồi nói ra: “Nếu không ta nói cho cha ta một tiếng, để ông ấy giúp một tay?”

Thường Hy lắc đầu cự tuyệt: “Không được, nếu như Mị phi biết có liên lụy đến nhà ngươi, lại càng không được. Để ta nghĩ chút biện pháp đi!”

“Ngươi có thể có cái biện pháp gì. Ngươi ở trong cung không có chỗ dựa, chỉ sợ là nửa bước cũng khó đi đấy!” Lệ Bình lo lắng nói, chuyện này cũng không thể cứ hành xử lỗ mãng được.

“Ngươi đừng lo lắng, tự ta sẽ có kế sách!” Thường Hy lộ ra một nụ cười nhìn Lệ Bình nói. Lệ Bình có chút hồ nghi nhìn Thường Hy: “Ngươi cũng đừng làm loạn, trong cung này không phải là nơi đùa giỡn, động một chút là có thể xảy ra án mang đấy!”

Thật ra thì Thường Hy cũng chưa nghĩ ra biện pháp gì, nhưng nàng không muốn liên lụy đến Lệ Bình. Mặc dù không tiếp xúc nhiều với Mị phi, nhưng Thường Hy mọi ngày nghe ngóng, cũng có thể nói là hiểu được phần nào.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.