Thường Hy ngẩng đầu nhìn Vân Thanh, ống tay áo rộng rãi che lại hai quả đấm nắm chặt của nàng, thần sắc bình tĩnh như nước che lại lòng nàng đang thống hận rít gào. Thời điểm một người không có quyền thế cũng chỉ có thể tự rước lấy nhục. Giờ khắc này nàng vĩnh viễn ghi nhớ, một ngày nào đó nàng sẽ trả lại gấp bội, Vân Thanh, ngươi nhớ lấy kỹ cho ta!
“Nô tỳ không có cậy vào khuôn mặt mình mà hoành hành, xin hỏi cô cô là khi nào thấy nô tỳ làm như vậy?” Thường Hy châm chọc nói, thấy Vân Thanh giận tím mặt, tiếp tục tăng cường: “Nô tỳ vừa mới nói qua rồi, Thái tử gia chính miệng có nói qua để nô tỳ đi Triêu Huy điện phục vụ, như vậy xin cô cô cho nô tỳ một chứng giám, khiến nô tỳ biết được Thái tử gia chấp thuận chuyện này. Nếu vậy, nô tỳ tất sẽ không nói hai lời mà đi hầu hạ Phùng Lương đễ!”
Thường Hy thật sự không muốn tiếp tục dây dưa cùng Vân Thanh, nàng không hiểu tại sao Vân Thanh lại cứ đối đãi với nàng như vậy. Cần phải biết rằng từ khi nàng vào Đông cung vẫn cẩn thận có thừa, cũng không có cố tình sinh sự, chưa bao giờ chủ động đến gần Tiêu Vân Trác, nàng ta rốt cục muốn phòng bị nàng cái gì? Tại sao cứ chăm chăm muốn nàng biến mất khỏi tầm mắt Thái tử gia? Thường Hy cảm thấy Vân Thanh này thực sự khả nghi, nhưng giờ phút này không có chứng cứ nên cũng không thể làm gì hơn. Bất quá, lần gặp mặt này nàng nhớ kỹ.
Thường Hy nói xong liền đi xuống, không quản Vân Thanh kia tức giận đến mặt trắng bệch. Có loại người, ngươi không thể lùi bước, càng lùi bước người ta càng không để ngươi vào mắt, có lúc hơi để lộ một chút tài năng cho người khác có điều cố kỵ cũng chỉ là vì sinh tồn mà thôi. Thường Hy lần này tính toán cũng không để cho Vân Thanh tùy ý chà đạp nàng, đã có lần một tức sẽ có lần hai, nàng không thể trả lại, cũng không thể lui được nữa.
Ra khỏi phòng Vân Thanh sắc trời cũng đã hơi tối, Thường Hy biết thời gian này Thái tử cũng sắp trở về Đông cung rồi, theo bản năng hướng phía Triêu Huy điện nhìn lại, quả nhiên nơi đó đèn lồng đã sáng rỡ, không bao lâu nữa Tiêu Vân Trác sẽ quay về dùng bữa. Nghĩ tới đây, trong lòng Thường Hy có chút suy tính, nàng không thể để mặc cho Vân Thanh ở trước mặt Thái tử gia nói này nói nọ mình, nàng muốn chặn trước khi Vân Thanh đem chuyện này nói ra, nàng không thể đến chỗ Phùng Thư Nhã, tuyệt đối không thể!
Thừa dịp sắc trời đã hơi tối, Thường Hy chưa trở về phòng mình mà lại hướng phía trước tiền điện đi tới, trong lòng gấp gáp nên bước chân đi cũng cực kỳ mau. Đèn lồng tỏa ra thứ ánh sáng đỏ thẫm, lung linh dưới mái hiên cong, làm cho bóng đêm tăng thêm vài phần hỷ khí. Ngày mai bọn họ tiến vào, vô luận như thế nào tối hôm nay Thường Hy muốn nhìn thấy Tiêu Vân Trác. Chỉ cần không đi phục vụ Phùng Thư Nhã, có để cho nàng đi làm nha hoàn giặt đồ cũng cam lòng!
Trên hành lang dài yên tĩnh, tất cả mọi người đều đi tiền điện hầu hạ. Đoạn đường Thường Hy đi thế nhưng có rất ít bóng người, rất thuận lợi là khúc quanh trước mặt Doanh Nguyệt điện. Nàng muốn chặn Tiêu Vân Trác lại trước khi hắn đến Triêu Huy điện, mặc dù biết hành động này rất mạo hiểm, có thể sẽ mất tính mạng, nhưng là Thường Hy hiểu, nếu như rơi vào trong tay Vân Thanh cùng Phùng Thư Nhã, cuộc sống sau này của nàng cũng không khá hơn chút nào. Cha nàng nói, đời người là một chuỗi những lựa chọn, nếu đã lựa chọn con đường phải đi, phương hướng phải tiến tới, lúc này không được dừng lại, phải tin tưởng vào suy nghĩ trong lòng mà sải bước tiến lên.
Nhớ tới những lời này, Thường Hy tự nói với mình hãy cố gắng lên, sau đó cúi người đứng ở một khoảng rừng nhỏ nơi góc Doang Nguyệt điện, lặng lẽ chờ Tiêu Vân Trác đến!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]