Chương trước
Chương sau
Thường Hy giờ phút này nào có sợ hãi những lời hung ác của Trịnh Thuận, càng hung ác nàng lại càng hưng phấn, hơn nữa trừng phạt bằng đại bản đã là cái gì? Thường Hy liếc nhìn tiểu cung nữ trên mặt đất, khẽ cười nói: “Trịnh công công, dùng đại bản xem ra quá nhẹ rồi. Như vậy đi, nếu tra ra trong hai chúng ta ai đang làm trò quỷ, trực tiếp đuổi ra khỏi Doanh Nguyệt điện, thế nào?”

Trịnh Thuận có phần ngơ ngác, tiểu cung nữ kia thân thể lại có chút run, hai người hiển nhiên không nghĩ tới Thường Hy lại có thể nói ra những lời như vậy. Trịnh Thuận khẽ nhíu mày, lên tiếng: “Chuyện này ta không thể tự mình làm chủ được, Thái tử gia đang ở đây!”

“Vậy thì mời Trịnh Thuận công công đi xin khẩu dụ của Thái tử, nô tỳ sẽ chờ.” Thường Hy gọn gàng linh hoạt trả lời, đi về phía trước một bước, lại nói: “Làm phiền Trịnh công công rồi, kính xin ngài vô luận thế nào cũng nên đi một chuyến!”

“Thường Hy, cô đừng làm quá!” Trịnh Thuận thấp giọng nói.

Trịnh Thuận thiện ý nhắc nhở khiến Thường Hy sinh lòng cảm kích, cười nói: “Lòng ta không thẹn thì có cái gì đáng sợ? Nô tỳ ngày hôm nay là lần đầu tiên đi vào Doanh Nguyệt điện, còn chưa đầy hai canh giờ đã xảy ra chuyện như vậy, Trinh công công, nô tỳ nếu không vì mình đòi công đạo, ngài nói về sau ta còn có thể sinh tồn ở chỗ này sao? Bất luận kẻ nào cũng có ranh giới cuối cùng của mình, kính xin công công hiểu rõ được nỗi bất đắc dĩ của nô tỳ!”

Trịnh Thuận lại cúi đầu nhìn tiểu cung nữ kia, mở miệng nói: “Xuân Lai, cô nghe được chưa? Chuyện này tuy lớn mà nhỏ, hiểu không?”

Trịnh Thuận cũng là thiện ý nhắc nhở Xuân Lai kia, nếu như nàng ta khai trước ra, tránh cho đến trước mặt Thái tử sẽ gặp chuyện không hay.

Thường Hy trong lòng thầm than một tiếng, vẻn vẹn nghe mấy câu này là có thể biết thường ngày Xuân Lai này quan hệ với mọi người ở đây cũng rất thành công rồi, nếu không Trịnh Thuận sao có thể nhắc nhở nàng như vậy? Nhưng càng như vậy càng khiến Thường Hy khẳng định một quyết tâm, nếu là lần này bỏ qua cho Xuân Lai, lần sau nàng ta có thể ở trước mặt Trịnh Thuận nói xấu nàng. Mỗi ngày một chút cũng khó tránh khỏi người khác sẽ có cái nhìn không tốt về nàng. Vì vậy phải đề phòng tuyệt đối, không thể thỏa hiệp.

Ở trong hậu cung, nhân từ với kẻ địch chính là tàn nhẫn với chính mình. Thường Hy tuy chỉ vào cung có mấy ngày nhưng cũng đã hiểu được thâm ý của mấy lời này. Giờ phút này, nàng không có đường lui, chỉ có thể kiên trì tiến về phía trước.

Xuân Lai cúi đầu làm Thường Hy nhìn không tới mặt của nàng, không biết hiện tại nàng ta là cái loại thần sắc gì, qua một lúc lâu liền nghe được nàng ta nói: “Nô tỳ nguyện ý, thân đứng không sợ bóng nghiêng, nô tỳ không có gì phải lo lắng!”

Trịnh Thuận vừa nghe liền nhìn hai người một cái, không nghĩ tới hôm nay lại đụng trúng hai nữ nhân xương cứng, thần sắc nghiêm lại, chậm rãi nói: “Vậy cũng tốt, hai người các cô ở đây chờ, ta sẽ đi vào báo một tiếng. Chuyện này đã định, nếu bị đuổi ra khỏi Doanh Nguyệt điện, có kết quả gì các cô tự biết!”

Trịnh Thuận xoay người đi vào trong thư phòng, trong đại điện chỉ còn lại Thường Hy và Xuân Lai, một đứng một quỳ, phân biệt rõ ràng. Thường Hy nhìn Xuân Lai, thản nhiên nói: “Tôi vốn không có địch ý với các người, làm gì khiến cô phải tâm thuật bất chính? Bất kể cô nghe lệnh của kẻ nào, hôm nay cũng không nên rơi vào trong tay tôi!”

Xuân Lai nghe vậy ngẩng đầu nhìn Thường Hy, châm chọc nói: “Cô không cần quá tự đại, rõ ràng là cô đụng vào tôi, nói được mạnh miệng như cô chẳng lẽ có thể thay đổi sự thật sao?”

Thật đúng là mồm miệng cứng rắn! Thường Hy đang phỏng đoán Xuân Lai này đến tột cùng là nhìn nàng không vừa mắt hay có người đứng đằng sau chỉ điểm đây?

Nếu là chính nàng làm như thế, chỉ đơn thuần là ghen tị thì cũng không có gì đáng nói. Chỉ sợ là phía sau nàng ta còn có một người khác. Nghĩ tới đây, ánh mắt của Thường Hy càng trở nên thâm trầm, chẳng lẽ nàng ta lại có quan hệ cùng Vân Thanh? Thường Hy nghĩ tới trâm bạc làm nàng bại lộ hành tung buổi tối hôm ấy, theo bản năng lại nhìn tới búi tóc của Xuân Lai, nàng ta nhưng là chỉ mang đồ trang sức bình thường không có gì đặc biệt cả. Trong lòng có chút hơi thất vọng, chẳng lẽ nàng đoán sai sao?

Người xưa từng nói: “Gió qua để vết, mưa đến lưu âm. Phàm đã là người tâm thuật bất chính, làm chuyện gì cũng sẽ để lại dấu vết. Xuân Lai, cô thật cho là sẽ không có sơ hở sao?” Thường Hy chậm rãi đi một bước, hoạt động thân thể vốn vì chuyện vừa xong mà cứng ngắc, quay đầu lại nhìn Xuân Lai, cười nhạt nói.

Thường Hy đang dùng công tâm thuật. Một người có thể đứng vững thì phải xem trong lòng có cứng rắn, mạnh mẽ hay không? Rất dễ có thể thấy được Xuân Lai thuộc loại người phòng bị rất chắc chắn, ngay cả khi đối mặt với châm chọc của Thường Hy mà vẫn có thể hiên ngang, bất động. Càng như thế càng khiến Thường Hy có thể khẳng định, Xuân Lai này có điểm cổ quái.

Nếu muốn một người cung khai, trước hết phải phá bỏ phòng tuyến trong lòng kẻ đó, để cho họ cảm thấy không còn chỗ để dựa vào, như vậy mới có thể hỏi ra được điều mình muốn nghe. Thường Hy nhân lúc Trịnh Thuận không có ở đây, cố ý dùng giọng điệu nắm chắc mười phần để nói chuyện, chính là muốn Xuân Lai biết nàng đã chộp được nhược điểm của nàng ta, để cho nàng ta run sợ, để cho nàng ta hoảng hốt, không thể làm sáng tỏ, sau đó bại lộ bí mật.

Gia tộc nàng là thương nhân, trò chơi diễn đi diễn lại trên thương trường là cái gì? Đó chính là rắp tâm. Đoán đúng được bước kế tiếp của đối phương là có thể chiếm lấy tiên cơ, trở thành kẻ bất bại trên thương trường. Thường Hy ngay từ nhỏ đã mưa dầm thấm đất, ngay cả không phải cố ý học nhưng cũng hiểu được chút ít, huống chi cha nàng còn tự mình truyền thụ tâm đắc cho nàng.

Thường Hy không thể nói mình lợi hại được giống như cha cùng các ca ca, nhưng là nếu đoán tâm tư mười dặm cũng có thể biết trúng một nửa. Cho nên nàng mới có thể ung dung mà đấu với Xuân Lai. Phần thắng tuy không thể là mười phần trọn vẹn, nhưng ít nhất cũng được sáu phần, còn lại bốn phần may rủi, đành phải dựa vào tài ứng biến của nàng rồi.

Sau trận khảo nghiệm đầu tiên lúc mới vào cung, Thường Hy đã rút ra được kinh nghiệm, chính nàng sẽ không lui về phía sau, Tiêu Vân Trác càng không cho nàng lui về phía sau, bởi vì hắn đã nói qua, nữ nhân đứng bên cạnh hắn phải là cường giả. Nếu như Tiêu Vân Trác cảm thấy nàng không phải là cường giả, ngược lại còn là gánh nặng của hắn, Thường Hy có lý do tin tưởng, hắn sẽ nhất định không do dự mà đem nàng một cước đá văng ra. Vì gia tộc Ngu thị, nàng không thể quay trở lại nữa rồi!

Thân thể Xuân Lai có chút cứng ngắc, hai tròng mắt buông xuống thoáng qua một tia kinh hoảng. Nàng ta không biết sẽ gặp phải một đối thủ như Thường Hy, mỗi một câu Thường Hy kia nói đều giống như mọc rễ sinh trưởng trong lòng mình, để cho tin tưởng vốn có của nàng có chút dao động. Nhưng là chỉ cần nghĩ tới người đã ra lệnh cho nàng, liền phải cắn răng nhịn xuống, tóm lại trận này nhất định không được thua!

Tiếng bước chân rất nhỏ từ từ truyền đến, Thường Hy ngẩng đầu lên liền thấy Tiêu Vân Trác tự mình đi ra. Chỉ thấy ánh mắt của hắn dừng lại nơi cổ tay của nàng, lông mày dày rậm hơi nhíu, rồi lại dời đi ngay lập tức.

Thường Hy theo bản năng hướng cổ tay mình nhìn lại, thì ra nơi đó bây giờ đã sưng đỏ thành một mảng, chính là chỗ vừa nãy bị trà nóng dội phải! Không biết vì sao Thường Hy lại đem ống tay áo kéo xuống che đi vết thương!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.