Thường Hy có chút bận tâm chuyện vừa rồi có bị người ta trông thấy hay không, nếu thật thì nàng sẽ bị ánh mắt mọi người bắn cho thành con nhím mất. Bởi vì lo lắng cho nên Thường Hy quét mắt một vòng xung quanh mới phát hiện trừ Tiêu Vân Trác cùng tiểu thái giám đi theo không còn ai khác, Triêu Hà cùng Vãn Thu cũng không ở đây, đám tần thiếp đang quỳ ngoài cửa căn bản không có phát hiện biến cố vừa xảy ra, Thường Hy lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, theo bản năng vỗ ngực một cái: “Cũng may, cũng may ông trời của ta a! Nếu như bị nhìn thấy thì ngày mai trực tiếp không cần sống nữa!” Nhưng là bây giờ nàng rất rối rắm, có nên nói với Tiêu Vân Trác một câu cảm ơn hắn vừa rồi cứu vãn danh dự của nàng đồng thời miễn cho thân thể nàng chịu ăn đau không đây?
Thường Hy bởi vì nghĩ mấy chuyện này nên không tránh khỏi lại mất hồn, đũa ngà voi khảm bạc cầm trong tay thật lâu không có cử động, ngơ ngác đứng bên cạnh Tiêu Vân Trác, chau mày, hàm răng trắng bóng khẽ cắn đôi môi đỏ mọng, trên mặt treo lên hai chữ khổ não.
Tiêu Vân Trác vừa nhìn thấy bộ dáng này của Thường Hy, mặt cũng đen lại, nàng không biết ngẩn người cũng phải tùy trường hợp sao?
Ngũ Hải đứng bên cạnh trông thấy một màn vừa rồi, hồn vía cũng muốn bay lên mây. Cô nãi nãi của tôi a, sao lại đứng ngây ngốc ra như vậy? Mới vừa rồi còn là khí thế lôi đình vạn quân, khiến cho người ta nhìn liền kinh hồn táng đởm, thế nào bây giờ lại biến thành cọc gỗ rồi hả? Thấy Tiêu Vân Trác đen mặt, hắn chỉ đành phải định định thần, rón rén tiến lên một bước, đưa tay đẩy Thường Hy một cái, thấp giọng nói: “Ngẩn người cái gì đây? Còn không mau phục vụ Thái tử gia dùng bữa?”
Thường Hy bị Ngũ Hải đẩy, lập tức thu hồi thần trí, cúi đầu nhìn mặt than của Tiêu Vân Trác, trong lòng thầm hô không tốt, vội vã giơ đũa bạc trong tay lên chia thức ăn, cười cười nói: “Thái tử gia muốn uống rượu gì, nô tỳ đi lấy cho ngài!”
Tiêu Vân Trác cũng không thèm nhìn Thường Hy một cái, chẳng qua là hừ một tiếng quay đi. Thường Hy vốn là hung hăng mắng thầm hắn trong lòng đôi câu, nhưng lại nhớ tới mới vừa rồi là hắn cứu nàng, không thể làm gì khác hơn là tạm tha cho hắn, khụ khụ… Cho nên nói há miệng mắc quai, lấy đồ của người thì mềm tay, chỉ sợ sau này phải nợ hắn một đoạn nhân tình rồi. Thường Hy âm thầm thề, sau này nếu là có cơ hội, nhất định phải cứu hắn một mạng, đem bút trướng này trả trở về, tránh cho nàng mỗi lần nhìn thấy hắn lại cảm giác mình thấp đi một đoạn, loại cảm giác này thật sự là khó chịu! Mặc dù thân phận hiện tại nàng cũng thấp hơn một đoạn, khụ khụ, là vài đoạn, nhưng là ở trong lòng nàng cũng không cảm thấy mình thấp kém hơn hắn. Dĩ nhiên đánh chết nàng cũng sẽ không nói ra những lời này, khi không chết thì càng không nói!
Thường Hy tránh tốn hơi thừa lời, lui về sau một bước nhìn tiểu thái giám đang đứng ở đó, dùng cùi chỏ đẩy hắn một cái, nhẹ giọng hỏi: “Này, buổi tối Thái tử gia có uống rượu không?”
Ngũ Hải cũng cảm thấy mình không muốn tốn hơi thừa lời rồi, nếu không phải là… Nếu không phải là hắn có thể nhìn thấy rõ ràng Ngu Thường Hy này trong mắt Thái tử có phân lượng không nhẹ, hắn thật sẽ phải đem nàng trách mắng tại chỗ, sau đó đánh cho một trận, nhốt vào phòng chứa củi bỏ đói ba ngày mới có thể hả giận!
Nàng là làm cái gì không biết? Nhiệm vụ của nàng chính là phục vụ Thái tử gia cho tốt, ngay cả thói quen sinh hoạt của Thái tử gia cũng không biết, đây không phải là tìm đường chết sao? Khó trách… Khó trách vừa rồi hắn nhìn thấy khóe mắt Thái tử gia nhảy nhảy vài cái, người nào đụng phải Ngu Thường Hy đều muốn giơ chân đi!
Ngũ Hải mạnh mẽ áp chế cơn giận của mình, nhìn Thường Hy thấp giọng mà nói ra: “Thái tử gia chưa bao giờ uống rượu vào buổi tối!”
Sắc mặt Thường Hy đỏ lên, có chút không tự nhiên, nàng là quá sơ sót, những thứ này nên sớm biết mới phải, xấu hổ nói: “Cám ơn tiểu công công, ngày khác sẽ cảm tạ ngươi!”
Tiêu Vân Trác không uống rượu, Thường Hy cố gắng vắt óc nhớ lại những lời Vãn Thu cùng Triêu Hà nói hắn thích ăn món gì, tận lực gắp cho hắn những món phù hợp, thật lâu sau mới thấy khuôn mặt lạnh chết người không đền mạng của Tiêu Vân Trác hơi hơi buông lỏng xuống, Thường Hy lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, cảm giác cánh tay đều muốn mỏi nhừ. Phục vụ người a, thật không phải tốt đẹp gì, nhớ thời điểm nàng còn ở nhà cũng là không vừa lòng nha hoàn, hôm nay lại luân lạc đến đây, rõ là… Thật khóc không ra nước mắt!
Bảy tần thiếp ngoài cửa không có khẩu dụ của Tiêu Vân Trác, ai cũng không dám đứng lên, cứ như vậy quỳ ở nơi đó. Thường Hy nhìn các nàng, trong lòng lặng lẽ lắc đầu một cái, nếu là nàng ngày đầu tiên vào Đông cung, thân là tần thiếp cảu Thái tử, đánh chết nàng cũng không dám đến nơi này chặn người. Nữ nhân tranh thủ tình cảm a, cũng không thể chỉ dựa vào vẻ bề ngoài, phải dùng tâm kế là chính, nhìn Mị phi một chút mà học tập! Nghĩ đến Mị phi, Thường Hy khẽ cắn răng, giữa hai người còn một hồi ân oán, đợi đến ngày nào đó thiên thời địa lợi nhân hòa, một kiếm chi thù, nàng nhất định phải báo!
Rốt cục chờ được Tiêu Vân Trác dùng bữa xong, không biết từ lúc nào Triêu Hà cùng Vãn Thu cũng xuất hiện, cúi đầu đứng hầu ở một bên. Thường Hy nhìn Triêu Hà, chỉ thấy Triêu Hà hướng nàng cười một cái cảm kích, Thường Hy biết đây là do tiểu thái giám tới đây đưa tin chuẩn bị bữa tối, Thường Hy cũng cười lại với nàng một cái, cúi đầu không nói.
Nhắc tới cũng kỳ quái, rất nhiều thời điểm ở trước mặt bao nhiêu người, Thường Hy có thể rất tỉnh táo, nhưng là cố tình ở một số ít thời điểm, hơn nữa lại là lúc đối mặt với Tiêu Vân Trác, nàng liền dễ dàng cướp cò. Cho nên a, Tiêu Vân Trác chính là một kho thuốc nổ, nàng phải cách xa hắn một chút mới có thể an toàn.
Tiêu Vân Trác đứng dậy, nhìn Ngũ Hải nói: “Truyền khẩu dụ của bản Thái tử, bảy tần thiếp bất tuân quy củ, ngôn từ lỗ mãng, phạt cấm bế bảy ngày, Nữ tắc, Nữ giới, Nữ luận ngữ tất cả đều chép một trăm lần!”
“Dạ, nô tài tuân chỉ!” Ngũ Hải lập tức khom người lên tiếng, xoay người ra ngoài cửa đại điện truyền tin.
Thường Hy kinh ngạc nhìn Tiêu Vân Trác, cấm bế bảy ngày? Đây chẳng phải là nói… Những nữ nhân này cũng không có cách nào thị tẩm a? Được rồi, Tiêu Vân Trác làm bất cứ chuyện gì cũng sẽ khiến Thường Hy cảm thấy ngoài ý muốn, nhưng là nếu hắn không cho người thị tẩm, vậy ngày mai… Ngày mai hắn làm thế nào nói với Hoàng thượng đây?
Thường Hy muốn nói cái gì, rồi lại không hé miệng, chỉ là lo lắng ngày mai lại có một trận phong ba rồi! Vốn những hậu phi có nhi tử đã nhìn chằm chằm ngôi vị Thái tử, cho nên từng hành động cử chỉ của Thái tử không được có nửa điểm sai lầm. Nếu hôm nay làm như vậy, thật là cho người khác một lý do để công kích hắn, này là không tốt! Vô cùng không tốt!
Thường Hy phát giác nàng có chút quan tâm hắn quá mức, chuyện này liên quan đến nàng sao? Không đúng, dĩ nhiên liên quan đến nàng. Tiêu Vân Trác an ổn, nàng mới có thể an ổn. Nàng an ổn, Ngu gia mới có thể an ổn, vì thế nàng có nên tiến lên khuyên can một phen hay không, tránh cho ngày mai lại có chuyện không hay xảy ra?
Tiêu Vân Trác sải bước ra ngoài, Thường Hy đành phải khẽ cắn răng đi theo.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]