Vãn Thu cũng là gấp đến độ không có cách nào, nhìn Thường Hy nói: “Vậy phải như thế nào mới tốt? Hoàng hậu nương nương qua đời sớm, Thái tử gia những năm gần đây cũng là thận trọng bước đi, lúc nào cũng phải cẩn thận, chỉ sợ người khác bắt được nhược điểm. Ngu tỷ tỷ, nên làm thế nào bây giờ?”
Lo lắng của Vãn Thu rất dễ nhận ra là phát ra từ nội tâm, nếu không thì tuyệt đối sẽ không chân thành được như vậy. Thường Hy cố nén đau đớn, vươn tay nắm lấy tay của Vãn Thu, kiên định nói: “Ý của muội ta hiểu, muội yên tâm, nếu chuyện xảy ra đến nước đường cùng, ta tuyệt đối sẽ không làm liên lụy đến Thái tử gia!”
Vãn Thu ngẩn ngơ, ngay sau đó lệ nóng doanh tròng, nghẹn ngào nói: “Ngu tỷ tỷ đừng trách muội, Thái tử gia đã từng có đại ân với nhà muội, dù là thời điểm gì muội cũng đều đứng ở bên phía Thái tử gia, nên mới vừa rồi…”
Thường Hy là lần đầu tiên nghe được Vãn Thu nói như vậy, trên mặt lộ ra một nụ cười đắng chát, nói: “Coi như nếu không phải muội nói thì ta cũng có ý định này. Huống chi chuyện này cùng Thái tử gia một chút quan hệ cũng không có, sao có thể để cho hắn chịu liên lụy? Muội yên tâm đi, trong lòng ta hiểu rõ!”
Vãn Thu lặng lẽ ngồi không nói gì nữa, cúi thấp đầu cũng không dám nhìn Thường Hy. Nhưng là chuyện thật rất không lạc quan, nếu quả thật như đến bước đó, hy sinh một người là được rồi, cần gì phải liên lụy đến Thái tử gia! Thế nhưng tại sao lại cảm thấy rất có lỗi với Thường Hy, trong lúc nhất thời vạn phần rối rắm.
Thường Hy bây giờ không có thời gian quan tâm xem Vãn Thu nghĩ gì, nàng đem tình thế ban nãy phân tích trong lòng mấy lần. Nhớ tới trước kia lúc ở nhà cha nàng thường nói: trên thế gian này thật sự không có đường cùng, chỉ là xem ngươi có bản lĩnh hay không biến tử thành sinh. Trước đây nhà nàng cũng từng trải qua nhiều lần tai họa ngập đầu, phải biết rằng thương trường như chiến trường, tất cả đều dựa vào cha nàng tỉnh táo khôn ngoan, chống đỡ tất cả vượt qua cửa ải khó khăn.
Nghĩ tới đây, Thường Hy âm thầm tự nói với mình, hổ phụ vô khuyển nữ, nàng không thể để cha mất thể diện. Không sai, biến tử thành sinh phải xem bản lĩnh của nàng rồi…
Thời gian trôi qua từng phút từng giây, Thường Hy cũng có chút đứng ngồi không yên, không biết tình hình trên đại điện thế nào, cũng không biết Tiêu Vân Trác sẽ ứng phó ra sao? Nghĩ thế, trong lòng nàng càng thêm nóng nảy, chẳng qua là nơi này là hoàng cung cho nên nàng không dám liều lĩnh, chỉ có thể mạnh lẽ áp chế tâm tình của mình. Vãn Thu cũng không khá hơn chút nào, Thường Hy có thể nhìn ra được nàng căng thẳng tuyệt đối không thua kém mình.
“Hoàng thượng có chỉ tuyên Ngu Thường Hy yết kiến!”
Thường Hy chợt đứng dậy, nhìn Vãn Thu, tâm tình có chút khẩn trương nói: “Muội ở nơi này chờ, ta qua đó!”
Vãn Thu đã sớm đứng dậy, cầm tay Thường Hy, nói: “Ngu tỷ tỷ, tỷ bảo trọng!”
Thường Hy gật đầu một cái, khập khiễng ra khỏi thiên điện. Đứng ngoài cửa là một tiểu thái giám, thấy Thường Hy ra ngoài, nghiêm mặt nói: “Người tới là Ngu Thường Hy?”
“Chính là nô tỳ.” Thường Hy trầm giọng đáp.
“Đi theo ta.” Tiểu thái giám xoay người rời đi, Thường Hy lập tức đuổi theo, chỉ mười mấy bước chân đã đến Trường Nhạc điện. Thường Hy theo hắn nhấc chân đi vào, cúi thấp đầu cũng không dám đánh giá chung quanh, nhưng là có thể cảm giác được uy nghiêm cùng khí thể chỉ thuộc về hoàng gia, khiến tim Thường Hy có chút đánh trống. Đời này nàng còn chưa có gặp qua Hoàng đế, huống chi cả Đỉnh Nguyệt quốc có thể có mấy người được diện kiến long nhan?
Đi về phía trước mười mấy bước, Thường Hy theo quy củ quỳ xuống hành lễ, trong miệng hô: “Nô tỳ Ngu Thường Hy tham kiến Hoàng thượng, Hoàng thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!”
“Ngươi chính là Ngu Thường Hy?”
Thường Hy nghe thấy được một thanh âm hòa ái truyền đến, để cho nàng cảm thấy tâm buông lỏng một chút. Tuy vậy nàng cũng không dám ngẩng đầu lên, cũng không biết Tiêu Vân Trác cùng Lệ Bình ở nơi nào, càng không biết trong cái đại điện này đến tột cùng là có bao nhiêu người. Nàng chỉ có thể đi từng bước tính từng bước, một khắc cũng không dám thưa giãn. Cha nàng từng nói, thành bại đều do cửa ải cuối cùng quyết định, nàng không thể dễ dàng đầu hàng được.
“Chính là nô tỳ.” Thanh âm Thường Hy uyển chuyển thanh thúy, giống như tiếng chim sơn ca trong trẻo làm cho đại điện âm trầm này thêm một tia sức sống.
“Ngươi có biết ngươi phạm vào tội gì?” Thanh âm Hoàng đế vẫn dễ nghe như cũ, tựa hồ không nghe ra một chút lửa giận, nhưng là Thường Hy biết ẩn giấu dưới mặt hồ phẳng lặng là tầng tầng sóng dữ.
Thường Hy thầm nghĩ, quả nhiên là như thế, lão này đây là muốn dùng chiêu lấy nhu khắc cương a, thật may bản cô nương cũng không phải đồ đần. Cẩn thận ngẫm lại, Thường Hy lập tức lên tiếng: “Nô tỳ biết tội, kính xin Hoàng thượng trách phạt!”
Lời vừa nói ra mọi người liền xôn xao, ai cũng không nghĩ tới Thường Hy có thể dễ dàng nhận tội như vậy. Cặp mắt sắc bén của Tiêu Vân Trác đảo trên người Thường Hy vài vòng, hiển nhiên cũng đoán không ra Thường Hy muốn làm cái gì, trong mắt hiện lên vài phần mông lung.
Lệ Bình muốn lên tiếng, Tiêu Vân Thanh liền nhanh chóng kéo nàng lại, thấp giọng nói: “Nàng muốn làm gì?”
Lệ Bình nhìn Tiêu Vân Thanh nói: “Thường Hy ngu ngốc này làm sao lại nhận tội rồi hả? Rõ ràng nàng không sai a, ta phải để cho nàng tỉnh lại mới được!”
“Phụ hoàng ở nơi này tự mình thẩm vẫn, ai dám chen miệng? Nàng không phải muốn chết chứ? Nàng nếu như vậy liền ngay cả Ngu Thường Hy cũng không cứu được mà chính mình cũng góp đi vào. Hơn nữa mẫu phi cũng ở đây rồi, nàng tạm thời nhịn một chút đi!” Tiêu Vân Thanh lo lắng nói, kẹp ở giữa hai người phụ nữ hắn cũng sớm muốn phát điên rồi.
Lệ Bình lo lắng nhìn Thường Hy, khẽ nói: “Chỉ sợ Thường Hy này hồ đồ, nhìn thấy phụ hoàng liền sợ, cái gì cũng không dám nói, như thế thì hỏng bét!”
Tiêu Vân Thanh hiển nhiên không đồng ý, bĩu môi nói: “Ta thấy Ngu Thường Hy lá gan rất lớn, hơn nữa mồm miệng lại lợi hại, nàng đừng có lo bò trắng răng!”
Lệ Bình nghiến răng, mượn làn váy rộng hung hăng dẫm lên mu bàn chân của Tiêu Vân Thanh. Tiêu Vân Thanh bị ăn đau nhưng cũng không dám lộ ra, đành phải cắn răng chịu đựng. Lệ Bình lúc này mới bớt giận được một chút, nhưng vẫn như cũ nhìn Thường Hy mà âm thầm lo lắng.
“Ngươi thật ra hồi đáp rất thống khoái. Nói xem ngươi mắc tội gì?” Hoàng đế hiện tại cảm thấy Ngu Thường Hy này có chút ý tứ, nếu là người khác có chết cũng không thừa nhận mình có tội, còn phải cố gắng mà giải vây, tiểu nữ tử này ngược lại làm hắn có chút ngoài ý muốn.
Thường Hy hít sâu một hơi, chậm rãi ngẩng đầu lên, cảm giác được đầu đầu gối đau đớn ngày càng lợi hại, hôm nay ở trên thềm đá bị đụng không nhẹ, quỳ trên mặt đất lạnh như băng thế này càng phát ra đau đớn khó nhịn rồi. Trán đổ một tầng mồ hôi, Thường Hy cũng không dám lau, biết thời điểm hiện tại là vô cùng quan trọng, một câu trả lời của nàng có thể quyết định đến sinh tử cho nên không dám qua loa, chỉ đành phải cắn răng mà nói ra: “Hồi bẩm Hoàng thượng, lúc ấy nô tỳ bị Ngũ hoàng tử phi một tay đẩy xuống bậc thang, thật sự không nên thất thủ nắm lấy ống tay áo của Ngũ hoàng tử phi, lại càng không nên để Ngũ hoàng tử phi kéo xuống Đại hoàng tử phi, nô tỳ nên trực tiếp ngã xuống là tốt rồi. Cho nên nô tỳ biết tội, kính xin Hoàng thượng trách phạt!”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]