Chương trước
Chương sau
Trong cung cử hành yến hội không gì ngoài ăn uống phóng túng. Về phần đồ ăn giao cho Lệ Bình đảm nhận, dù sao nàng cũng có một bà mẹ chồng là Hoàng quý phi đứng sau, không ai dám làm khó nàng.

Còn về phần vui chơi giao cho Thường Hy, hơn nữa ý tứ của Hoàng đế lão tử cũng là muốn khảo nghiệm nàng, hai người phân công công việc rõ ràng, sáng sớm đã bắt đầu bận rộn, đợi đến khi nắng tắt, lên đèn thì toàn bộ hồ Thiên Hà đã sớm rực rỡ, phảng phất như tiên cảnh.

Thường Hy xuất thân thương nhân, đối với nhà nàng mà nói mấy thứ này chỉ là đồ của người trong nghề, nhưng ngay cả thế thì Ngu Thế Hùng đối với những thứ này cũng yêu cầu rất nghiêm khắc.

Thường Hy không dám đem những vật phàm tục ở dân gian đưa vào trong cung. Lầu trúc dựng trên hồ Thiên Hà, toàn bộ đều dùng thân trúc tươi mới mà dựng nên, xung quanh còn điểm xuyết thêm vài chiếc lá xanh mướt, càng phát ra vẻ thanh thúy ướt át.

Toàn mặt hồ Thiên Hà đều được bao phủ bởi đèn hoa đăng được làm từ lụa hồng, sắc vàng của ánh đèn xuyên thấu qua làn lụa mỏng, tản mát ra thứ ánh sáng nhu hòa bí ẩn, đem hồ Thiên Hà lập tức biến thành dải ngân hà mờ ảo, mông lung, khiến cho mọi người đều cảm thấy dườngư bản thân mình đang trôi bồng bềnh trên một tầng mây mỏng.

Lầu trúc vốn xây cao, tất cả mọi người lại đứng trên này, dõi mắt nhìn xuống, toàn bộ hồ Thiên Hà đều rực rỡ, lấp lánh các loại đèn hoa đăng, ánh sáng màu hồng kia như cuốn cả bầu trời đêm, làm cho ai ai cũng cảm thấy dường như đã lạc vào chốn bồng lai tiên cảnh, thân thể cũng như muốn bay lên.

Ngay cả có người đối với Thường Hy bất mãn nhưng là khi trông thấy cảnh tượng này, đều là tiểu nữ tử vừa tròn mười sáu, trong lòng luôn có mộng ảo như vậy, nhìn được khung cảnh này thì làm gì còn tâm trạng bới móc Thường Hy, tất cả đều chìm trong không gian riêng của mình.

Lệ Bình nhìn Thường Hy nói: “Trời ạ, ta không phải đang nằm mơ đi? Thường Hy, ban ngày không thấy được cảnh đẹp như vậy, giống như tiên cảnh trên trời, đây là sự thật sao?”

Thường Hy lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, vừa quay đầu nhìn lại thấy Mạnh Điệp Vũ đang tựa sát bên người Tiêu Vân Trác, trong mắt lóe lên ghen tỵ cơ hồ không tự phát giác được. Thường Hy cười nhạt, nhìn Lệ Bình nói: “Tam hoàng tử phi nói đúng lắm, ban này dù cho có thắp đèn cũng không thấy đẹp, khi màn đêm buông xuống, toàn bộ khung cảnh đều bị bao phủ bởi bóng đêm thì những thứ này mới có thể tự tách ra quang hoa. Bởi vì ánh sáng cần đêm tối làm nổi bật, chỉ có thể để chúng ở vị trí thích hợp, độ cao thích hợp cùng với thời gian thích hợp thì mới có thể phát ra hết giá trị của mình!”

Mấy lời này của Thường Hy có chút đâm gai, nàng chính là không ưa bộ dáng làm bộ làm tịch của con bướm kia, cho nên mặc dù mắt nhìn về phía Lệ Bình nhưng là lời lại hướng về phía nàng ta mà nói. Người chung quanh nghe được không ít, nhưng nghe vào trong tai có ý gì thì chỉ có bản thân người nào đó mới có thể hiểu được.

Thần sắc Mạnh Điệp Vũ trắng nhợt, cúi đầu xuống, cưỡng chế đè nén tức giận của mình, nữ nhân này là đang châm chọc nàng sao? Vị trí thích hợp nhất? Độ cao cùng thời gian thích hợp nhất? Đây là có ý gì? Chẳng lẽ nói nàng không nên mơ ước vị trí Thái tử phi? Thật buồn cười, nếu như cô cô nàng còn sống, chỉ sợ bây giờ nàng đã sớm nhập chủ Đông cung rồi, cần gì còn phải đứng ở nơi này nhìn sắc mặt mà hành động!

Tiêu Vân Trác nhìn Thường Hy đầy thâm ý, hắn làm sao lại không nghe ra trong lời này có chút ẩn tình! Tiểu nha đầu này lại có tư tưởng xấu gì rồi đây? Chẳng lẽ lại có người chọc tới nàng? Hắn cũng không biết là ai không có mắt lại dám làm chuyện này đấy?

Hoàng thượng nghe được lời này, xoay người lại nhìn Thường Hy cười nói: “Lời này nói ra rất hay, không nghĩ tới ngươi lại còn có kiến thức như vậy, ngược lại thật sự làm cho trẫm có chút ngoài ý muốn. Lầu trúc này dựng rất tốt, ngạo lại thân nhàn tiếu ngũ hầu, tây giang thủ trúc khởi cao lâu, nam phong bất dụng bồ quỳ phiến, sa mạo nhàn miên đối thủy phong!”*

(*Bài thơ Trúc lâu của Lý Gia Hựu.

Dịch nghĩa: (nhà lầu bằng tre)

(làm quan chức nhỏ, việc ít, cười ngạo bọn quan lớn)

(bên bờ tây dòng sông lấy tre cất lầu cao)

([sẵn có] gió nồm, đâu cần dùng tới quạt lá cọ)

(đội mũ lụa mà ngủ an nhàn trước đám chim nước)

Dịch thơ: Quan thảnh thơi cười ngạo Ngũ hầu,

Sông tây lấy trúc cất lầu cao.

Gió nam thổi mát, cần chi quạt,

Mũ lụa thanh nhàn ngủ cạnh âu.

)

“Nô tỳ dựng lên lầu trúc này không phải là để Hoàng thượng hâm mộ những vị quan nhỏ rảnh rỗi, nhẹ nhõm tự tại, nô tỳ là có ý khác!” Thường Hy tiến lên một bước chậm rãi cười nói, trong lúc nhất thời ánh mắt của tất cả mọi người đều tập trung lại trên người nàng. Vào giờ khắc này, giữa chốn tiên cảnh trần gian, những thứ danh lợi kia tựa hồ cũng lui lại phía sau, không có một ai tiến lên làm khó Thường Hy cả.

“Sao?” Minh tông ngược lại có chút ngoài ý muốn cười nói: “Tiểu quỷ nhà ngươi, nói nghe một chút, nói hay thì có thưởng, nếu không thì phải hảo hảo phạt nhà ngươi mới được!”

Thường Hy hé miệng cười cười, ung dung nói: “Hoàng thượng, đêm nay là đêm thất tịch, lão nhân gia ngài khiến nô tỳ lao lực chuẩn bị yến hội là vì cái gì? Còn không phải là vì mấy vị Hoàng tử cùng Hoàng tử phi, muốn tổ chức tân hôn yến cho bọn họ, lại trùng hợp gặp đêm thất tịch, lão nhân gia ngài chỉ sợ là cũng mong muốn chư vị Hoàng tử, Hoàng tử phi nắm tay nhau cả đời, cầm sắt hòa minh, nâng khay ngang mày thôi!”

Nghe đến đó mấy vị Hoàng tử phi có chút đỏ bừng cả mặt, chỉ có Lệ Bình tiến lên một bước, không thuận theo nói: “Phụ hoàng, nhìn xem ngài đem tiểu tử này cưng chiều lên tận trời, lời như vậy cũng nói được ra, ngài phải phạt nàng!”

Tất cả mọi người đều không nhịn được nở nụ cười, ngay cả Mị phi cũng không tiến lên làm khó Thường Hy, giờ phút này Hoàng thượng đang cao hứng, ai dám đi vuốt râu cọp, chỉ đều phụ họa thêm mấy ý tứ thêu hoa trên gấm.

Mạnh Điệp Vũ cư nhiên không nghĩ tới Thường Hy được Hoàng thượng yêu thích như vậy, bất an trong lòng lại càng lan rộng, thần sắc nhìn Thường Hy ngày một tối tăm hơn.

Thường Hy tiếp lời Lệ Bình nói: “Lời này của Tam hoàng tử phi có chút không thỏa đáng. Vốn chính là Hoàng thượng lão nhân gia yêu thương mọi người, cố ý tổ chức yến hội đêm thất tịch, nô tỳ đi theo làm tùy tùng chạy đông chạy tây, ta còn chưa có oán trách, ngài lại đến báo oán, nào có chuyện tá ma giết lừa như vậy!” (mượn cối xay giết lừa).

Tất cả mọi người đều cười ầm lên, ngay cả khóe miệng Tiêu Vân Trác cũng khẽ nhếch, nhìn Thường Hy đứng trước mặt mọi người nói cười vui vẻ không có chút lúng túng kia, hai mắt lạnh như băng của hắn cũng dần dần nhiễm một tia ấm áp, giống như trở lại thời điểm mẫu hậu còn sống, khung cảnh cả nhà vui vẻ hòa thuận.

“Trẫm nói muốn xem cảnh trí Giang Nam, lầu trúc này tuy là đồ vật của Giang Nam, nhưng cuối cùng hình như vẫn thiếu một thứ!” Hoàng thượng nhìn Thường Hy cười nói, có chút ý tứ khó khăn.

“Mộc lan tưởng tử ngẫu hoa hương

Xướng bãi thính hồng vãn khí lương

Yên ngoại liễu ti hồ ngoại thủy

Sơn mi đạm bích nguyệt mi hoàng.

Cảnh sắc như thế sao có thể thiếu ca múa trợ hứng, nô tỳ đã cố ý an bàn đoàn kịch Tứ Hỷ của Giang Nam đến vì Hoàng thượng, chư vị nương nương, Hoàng tử, Hoàng tử phi mà trình diễn mấy hí khúc của Giang Nam cho mọi người được thư thái tâm hồn.” Thường Hy cười nói, thời điểm nói xong, đuôi mắt không khỏi quét qua chỗ Mị phi, quả nhiên thấy được bà ta có vẻ hơi đắc ý, trong lòng thở dài một tiếng, bà ta bất nhân cũng đừng trách nàng tâm ngoan thủ lạt!

(trình độ có hạn, không dịch được thơ nha mọi người, đại khái là cảnh đẹp cùng mĩ nữ)

    « Chương sauChương tiếp »

Bạn đang đọc truyện trên website Webtruyen.com

Nếu bạn thấy thích hãy nhấn like: Bình luận

Đừng nhập

Lời bình giới hạn từ 15 đến 500 ký tự. Số kí tự: 0

Họ tên Email   + =
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.