Trong đại điện một mảnh yên tĩnh, trong lúc này ai cũng không dám mở miệng nói chuyện, ngay cả Mị phi vốn là người được sủng ái nhất nhưng sau khi nhìn đến khuôn mặt mưa gió sắp đến của Minh tông thì cũng ngoan ngoãn ngậm miệng, chẳng qua là trong lòng bất an không dứt.
Tiêu Vân Bác không nghĩ tới Thường Hy và Mạnh Điệp Vũ sẽ đem chuyện này nói ra, càng không nghĩ tới Thái tử sẽ mượn cơ hội này làm khó dễ. Hơn nữa kể từ sau khi rơi xuống nước, Tiêu Vân Trác không có lúc nào đơn độc nói chuyện cùng hai nữ nhân kia, thế nhưng nhìn đến bọn họ phối hợp vô cùng ăn ý hắn lại cảm thấy quái dị.
“Dám to gan lớn mật làm ra chuyện như vậy! Người đâu, lập tức phong tỏa hồ Thiên Hà, bất luận kẻ nào cũng không được đến gần, đến sáng ngày mai trẫm sẽ tự mình đi thẩm tra!” Minh tông tức giận đến đen mặt, đây đúng là cả gan làm loạn rồi, phải biết rằng lúc đó chính hắn cũng có mặt trên lầu trúc.
Bởi vì ban đêm không dễ tra xét, có hỏi thêm cũng không tiến triển được gì, lại thấy thân thể Mạnh Điệp Vũ cùng Thường Hy xiêu xiêu, vẹo vẹo chỉ trực đổ xuống, bộ dáng đáng thương, hắn lại chậm rãi nói: “Hai ngươi yên tâm, nếu thật như lời Thái tử nói trẫm sẽ chắc chắn đòi cho hai ngươi một cái công đạo. Cả ngày mệt mỏi rồi, lui xuống đi!”
Mọi người đều tiến lên hành lễ rồi khom người lui ra.
Bóng đêm lạnh như nước, Thường Hy đỡ Mạnh Điệp Vũ ra khỏi cửa đại điện, trong chốc lát đám người đi hết sạch. Tiêu Vân Trác đi đằng trước, Thường Hy đỡ Mạnh Điệp Vũ đi phía sau, Ngũ Hải thận trọng chốt sau cùng. Không khí này có chút quái dị, hắn cũng không dám mở miệng nói chuyện, chỉ có thể lẳng lặng đi theo.
Qua Lân Chỉ cung, vào kiền môn, Tiêu Vân Trác đột nhiên dừng lại, Thường Hy thu thế không kịp thiếu chút nữa đụng vào, còn là Mạnh Điệp Vũ đưa tay lôi nàng một cái, lúc này mới tránh khỏi quẫn cảnh. Thấy cánh tay Mạnh Điệp Vũ kéo mình có hơi sức như vậy, Thường Hy muốn buông ra tay đỡ nàng, chậm rãi nói: “Biểu tiểu thư nếu không có việc gì nữa cũng không cần nô tỳ dìu, cô đứng ngay ngắn, tôi nới lỏng tay ra đây.”
Thường Hy vừa nói xong liền buông tay ra, lặng lẽ đứng sang một bên. Đối với Mạnh Điệp Vũ có thể cách xa bao nhiêu thì cách xa bấy nhiêu, tránh cho một ngày cô ta lại giở trò ám toán.
Gương mặt Mạnh Điệp Vũ nhất thời tức giận đến đỏ bừng, không nghĩ tới Thường Hy ngay trước mặt Tiêu Vân Trác cũng dám cư nhiên làm càn như vậy, khóe mắt đảo qua Thường Hy, chỉ thấy nàng thần thái thản nhiên tựa hồ không có chút kiêng sợ, vừa nhìn về phía Tiêu Vân Trác, lại thấy sắc mặt hắn vẫn như bình thường, lòng của nàng lại bị hung hăng nhéo một phen. Nô tỳ ở trước mặt chủ tử làm càn như vậy, chủ tử cũng tập mãi thành thói quen, đây đối với nàng cũng không phải là chuyện tốt lành gì.
Mạnh Điệp Vũ có lòng muốn Tiêu Vân Trác đưa mình trở về, thế nhưng đêm khuya đường dài, lại sợ người khác đơm đặt. Nhưng nếu không, vừa nghĩ tới Tiêu Vân Trác sẽ cùng Thường Hy trở về, trong lòng lại cảm thấy cực kỳ không thoải mái.
Mạnh Điệp Vũ đang muốn mở miệng, lại nghe được Tiêu Vân Trác nói: “Biểu muội, rẽ ngoặt chính là Cẩm Hoa hiên rồi. Đêm đã khuya, ta không tiện đưa muội về. Ngũ Hải, đưa biểu tiểu thư trở về.”
“Dạ, nô tài tuân mệnh!” Ngũ Hải lập tức nhận lệnh, tiến lên một bước đứng ở sau lưng Mạnh Điệp Vũ.
Mạnh Điệp Vũ mặc dù có chút thất vọng, nhưng là trước mặt Tiêu Vân Trác nàng luôn là bộ dáng khéo léo hiểu chuyện, tri thư đạt lý, giữ quy củ, nàng cũng nghe ra được trong câu kia của Tiêu Vân Trác có ý tứ phân biệt nam nữ đêm khuya, không muốn ảnh hưởng đến khuê danh của nàng cho nên nàng cũng không thể có gì bất mãn, chỉ đành phải nói chúc ngủ ngon rồi xoay người rời đi.
Thường Hy nhìn tình hình hai người mà trong lòng cảm thấy kỳ quái nhưng lại không dám mở miệng hỏi. Cái mặt đưa đám đáng chết kia, chỉ cần một ánh mắt lạnh như băng đã đem nàng đánh trở về. Thay vì chọc râu hùm, nàng kiên nhẫn im lặng. Dù sau thì cổ quái của hai người này, chỉ cần thời gian đủ dài nàng có thể tìm ra, cần gì phải nóng lòng nhất thời.
Vào cửa Đông cung, xuyên qua đình viện hành lang, đứng ở cửa Doanh Nguyệt điện, Tiêu Vân Trác đột nhiên xoay người lại nhìn Thường Hy nói: “Cô theo ta vào.”
Thường Hy chu mỏ, nàng hiện tại mệt mỏi muốn chết, chỉ muốn ngủ một giấc, chân cũng đau nhức, nàng còn phải đắp lên cao. Chân đáng thương của nàng a, hẳn là vừa tím vừa sưng lên rồi!
Thường Hy quyết định tự cứu mình trước, dừng bước chân nhìn bóng lưng của Tiêu Vân Trác nói: “Thái tử gia, ngày hôm nay nô tỳ vừa mới rơi xuống nước, thật sự không chịu nổi, ngài có lời gì thì ngày mai hỏi đi, chờ tinh thần nô tỳ tốt rồi, chắc chắn sẽ tri vô bất ngôn, ngôn vô bất tẫn!” (không biết thì không nói, biết gì nói đó).
Tiêu Vân Trác nhìn Thường Hy, trong mắt tản ra ánh lạnh như băng, chậm rãi nói: “Hôm nay học được cùng gia cò kè mặc cả rồi à? Lá gan càng ngày càng lớn đấy!”
Trịnh Thuận vừa ra đón nghe được câu này, bước chân liền chậm lại, suy tính mình có nên trở về hay không? Mỗi lần Thái tử gia nói câu này cũng đồng nghĩa với việc tâm tình không tốt tí nào, khụ khụ… Ngu Thượng nghi có bản lĩnh đối diện với bản mặt hàn khí bắn ra bốn phía của Thái tử gia mà không run tay, run chân, nhưng là hắn không làm được a…
Thương hại hắn sống lớn như vậy, đi theo Thái tử gia lâu như vậy còn chưa có gặp qua Thái tử gia vì một vị cô nương mà tức giận đến nỗi khuôn mặt nghiêm túc cũng muốn vỡ ra. Vì bảo vệ mạng nhỏ, hắn vẫn cảm thấy thời điểm hai người này chiến tranh thì tốt nhất nên tránh xa xa một chút. Ngẩng đầu lên thấy hai người không chú ý đến hắn, cái chân vừa bước ra kia lại lặng lẽ thu về, đang chuẩn bị nhấc chân chạy thì thanh âm mang theo nồng đậm cảnh cáo của Thái tử gia truyền đến: “Trịnh Thuận!”
“Nô tài ở đây!” Trịnh Thuận âm thầm vì mình cầu khấn, ngàn vạn lần đừng để hắn chạm phải họng súng: “Thái tử gia có gì phân phó ạ?”
Nhìn phần bản lãnh này của Thái tử gia xem, rõ ràng đưa lưng về phía hắn, bước chân của hắn cũng đủ nhẹ, vậy mà vẫn biết có người tới, hắn làm sao có thể đối với gia nhà mình không vạn phần kính ngưỡng đây?
Trịnh Thuận rất quy củ hành lễ đứng ở một bên, vẫn sợ mình dính xui xẻo. Tiêu Vân Trác quét mắt nhìn hắn một cái, thản nhiên nói: “Ngu Thượng nghi trên người có thương, ngươi đưa nàng trở về!”
Tiêu Vân Trác nói xong thì xoay người tiến vào, chỉ để lại hai người còn chưa kịp phản ứng. Thường Hy có chút kinh ngạc, hắn làm sao biết được trên người nàng có thương tích? Chẳng lẽ… Chẳng lẽ… Hắn nhìn thấy nàng giở trò mờ ám rồi hả? Nghĩ tới tới đây khuôn mặt Thường Hy xanh mét, thật là quá mất mặt!
Trịnh Thuận lại không nghĩ ra, phòng của Thường Hy chỉ cách đây có mười mấy bước chân, gần như vậy cũng muốn hắn đưa? Hơn nữa hắn còn không nhìn ra Thường Hy nơi nào bị thương a…
Cho nên nói, ý tứ bề trên ngươi ngàn vạn lần đừng đi suy đoán, chỉ làm cho người ta choáng váng đầu!
Hai người Mạnh Điệp Vũ cùng Ngu Thường Hy, buổi tối còn không có việc gì, không nghĩ tới nửa đêm liền sốt lên. Hai người ở trong nước vốn là bị kinh sợ, sau đó mặc dù có tắm rửa một chút mới đi Minh Tín điện nhưng là đêm lạnh còn có gió, trong lúc nhất thời Đông cung náo nhiệt cả lên!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]