Ngũ Hải một câu cũng không nghe được, chỉ đành phải tiu nghỉu trở về bẩm báo Tiêu Vân Trác.
Tiêu Vân Trác nghe xong lời nói của Ngũ Hải liền lâm vào trầm tư. Hắn đã sớm đoán ra được Thường Hy sẽ không dễ dàng từ bỏ ý đồ, thật ra thì nếu không phải mới vừa rồi tâm trí hắn có chút hỗn loạn hắn đã nghĩ ngay ra rằng Thường Hy lợi dụng dịp ca ca của mình vào cung, nội ứng ngoại hợp đối phó với Mị phi.
Trải qua mấy ngày nay, Tiêu Vân Trác đối với huynh đệ Ngu gia cũng có chút hiểu rõ, biết được thủ đoạn của bọn họ, chân mày nhướng lên, nhìn Ngũ Hải nói: “Đi mời Ngu Thụy Lân và Chương Tứ Thần đến, ta có chuyện muốn thương nghị!”
Ngũ Hải lập tức đi, biết là Tiêu Vân Trác sẽ thương nghị chuyện hợp tác cùng bọn họ đối phó với Mị phi. Thời gian trước Tiêu Vân Trác đã nghe được Thường Hy nói mảnh đất kia là của nhà bọn họ, nếu quả thật là như vậy thì chuyện này có cách xoay chuyển rồi.
Rất nhanh mấy người liền đi vào, nhìn thấy Tiêu Vân Trác thì định hành lễ. Lần này Tiêu Vân Trác cũng không có bày ra bộ dáng cao cao tại thượng lạnh như băng, thản nhiên nói: “Không cần đa lễ, ngồi đi, nơi này không có người ngoài, quy củ trước tiên miễn đi!”
Lời vừa ra khỏi, Thường Hy khẽ há miệng, cảm giác mình có phần nghe nhầm, kinh ngạc nhìn Tiêu Vân Trác. Điều này sao có thể, người này đây là đang làm gì? Trước kia cũng không thấy hắn khách khí qua với ai như vậy, chuyện này nhất định là có cổ quái, nàng cần phải cẩn thận một chút!
Ngu Thụy Lân cùng Chương Tứ Thần cũng là bị hù dọa giật mình, nhưng là không dám không hành lễ, vẫn như cũ khom người rồi mới tránh qua một bên.
Tiêu Vân Trác vừa thấy, lòng cũng có chút hiểu, thản nhiên nói: “Ngồi đi. Tìm các ngươi đến có chuyện muốn thương nghị, không cần giữ lễ tiết nữa. Nếu như cứ kính cẩn mãi thì sao có thể nói chuyện được?”
Thường Hy không cao hứng, khẽ cau mày, đây không phải là tác phong của Tiêu Vân Trác, suy nghĩ một chút liền nói: “Thái tử gia có lời gì cứ phân phó, đại ca ta cùng Tứ thần ca tuy vừa mới thoát khỏi thương tạ nhưng lại chưa có công danh, nào có thể ngồi trước mặt Thái tử gia, vạn vạn không thể thiếu lễ độ!”
Thường Hy cũng không ngốc, đều nói quân vương đa nghi, hiện tại thì không có gì, nhưng nếu như một ngày kia Ngu gia phạm một chút lỗi, hắn lại bới móc chuyện này ra thì không tốt đẹp gì. Cho nên tốt nhất là cứ tuân thủ quy củ, tránh cho ngày sau đỡ gian nan.
Tiêu Vân Trác không vui nhìn Thường Hy nói: “Ở trước mặt gia đều có chỗ cho cô ngồi, thế nào lại không có chỗ cho các ca ca của cô? Cô cảm thấy ta là người sẽ mượn cối giết lừa sao?”
Thường Hy nghe xong lời này, sắc mặt biến hóa, thấp giọng nói ra: “Cái này cũng không chắc được, hiện tại thì không sao, ai biết được về sau nhớ lại có thành chuyện chém đầu hay không?”
“Hy nhi!”
“Hy muội muội!”
Ngu Thụy Lân cùng Chương Tứ Thần đồng thời há miệng quát lên. Hai người đều sợ hãi Thường Hy đắc tội với Tiêu Vân Trác thì về sau không có ngày lành để sống, nhắc nhở nàng chú ý phương thức nói chuyện.
Tiêu Vân Trác nghe vậy trong lòng cười một tiếng, nhưng là trên mặt vẫn không mảy may có chút khác thường nào, vẫn như cũ dùng giọng nói nhàn nhạt xen lẫn vài tia lạnh như băng nói: “Gia là loại người nhỏ mọn như vậy sao? Ngu Thường Hy, người khác không biết nhưng cô thì phải biết rõ chứ?”
Lời này cũng có chút mập mờ, Chương Tứ Thần vừa nghe ngoại trừ kinh ngạc ra thì cũng chính là ngẩn người. Bên ngoài đều đồn đãi rằng vị Thái tử gia nàng làm việc ác độc vô tình, kiêu căng ngạo mạn nhưng lại đối với Thường Hy như vậy, mang theo một tư vị cưng chiều, để cho hắn cảm thấy cực kỳ rối rắm trong lòng, đây là có chuyện gì đang xảy ra?
Không có nghe Thường Hy nói qua nàng cùng với Thái tử có quan hệ thân mật nhưng là nghe giọng điệu của Thái tử gia, tựa hồ là đối với nàng rất yêu thích! Điều này làm hắn có chút khó chịu, trong lòng hắn, Thường Hy là bảo bối hắn chờ đợi bao nhiêu năm, tại sao nam tử khác lại có thể như vậy với nàng, hơn nữa người kia còn là Thái tử, khiến hắn cực kỳ không thoải mái!
Thường Hy cũng không cảm thấy có cái gì, dù sao cũng là thói quen thường ngày, bĩu môi nói ra: “Vậy cũng không nhất định, trở mặt so với lật sách còn nhanh hơn!”
Có lẽ tại vì ở đây đều là những người Thường Hy tín nhiệm nhất nên theo bản năng nàng cũng không đi phòng bị người nào. Bình thường ở cùng một chỗ với Tiêu Vân Trác cũng không chút gì giấu diếm hắn, nói chuyện cũng tương đối tùy ý, tuy nhiên điều này lại đem Ngu Thụy Lân cùng Chương Tứ Thần bị dọa sợ, đây cũng quá lớn mật rồi, đây chính là Thái tử, làm sao có thể như vậy được?
Nhưng là hai người liếc nhìn phản ứng của Tiêu Vân Trác, tựa hồ một chút cũng không có tức giận, một yên tâm, một lại bận tâm hơn rồi. Không phải là Hy muội muội cũng thích Thái tử đi?
“Tìm các ngươi nói chuyện thật ra cũng rất đơn giản, chính là việc Sở Tự Nguyên chiếm đất.” Tiêu Vân Trác dời đi đề tài. Việc hắn muốn làm đã xong, chính là muốn Chương Tứ Thần sớm hiểu được quan hệ của hắn và Thường Hy là không bình thường, để cho hắn biết rằng Thường Hy chính là người hắn ta không nên mơ tưởng đến. Nếu như Chương Tứ Thần đủ thông minh thì nên biết phải làm như thế nào rồi!
Thường Hy nghe được lời Tiêu Vân Trác nói liền xen vào: “Chuyện này là ân oán giữa ta và Mị phi, ta tự sẽ báo thù. Thái tử gia quốc sự bận rộn không nhọc đến ngài phí tâm!”
Ngu Thụy Lân và Chương Tứ Thần không còn lời nào để nói nữa rồi. Thường Hy ngày thường thận trọng như vậy, thế nào hôm nay lại giống như ngớ ngẩn, mấy lời lớn mật như vậy mà cũng dám nói! Ngu Thụy Lân vội vàng tiến lên tạ tội, hy vọng Thái tử không cùng nàng chấp nhặt!
Tiêu Vân Trác lại nói: “Không sao, bản Thái tử chính là thích nàng thẳng thắn, ngươi không cần phải để trong lòng.”
Thường Hy nghe được Ngu Thụy Lân vì mình cầu cạnh giờ mới hiểu được nàng quả thật quá càn rỡ, trong lúc nhất thời có chút ngượng ngùng, hướng ca ca của mình ngây ngốc cười một tiếng!
Trong lòng Chương Tứ Thần thật đúng là ngũ vị tạp trần. Hắn vẫn cho rằng Thường Hy ở trong cung cho dù có được vinh dự thì vẫn chỉ là một nô tỳ, nào ngờ được Thái tử gia lại đối với nàng có ý tứ như vậy, cùng với dáng vẻ Thái tử gia trong truyền thuyết đúng là hai người khác nhau. Chẳng lẽ Thái tử gia thích Hy muội muội sao?
Chưa để cho hắn có quá nhiều thời gian suy tư, Tiêu Vân Trác lại nói: “Chiếm đất không phải là chuyện đùa, nhất định phải giăng lưới thật kín kẽ mới có thể bắt được Sở Tự Nguyên, khiến cho Mị phi dù muốn xin tha cho hắn cũng không thể mở lời!”
Ngu Thụy Lân nghe vậy, lông mày hơi hơi nhíu lại: “Mới vừa rồi xá muội cùng là nói như vậy, xem ra đối với chuyện này Thái tử gia cùng xá muội là có cách nhìn giống nhau. Xá muội ra có một chủ ý, thảo dân nghe cũng cảm thấy được, không biết ý Thái tử gia thế nào?”
Tiêu Vân Trác nhìn Thường Hy một cái, mở miệng nói: “A? Vậy thì nói nghe một chút! Ngu Thượng nghi mà ra kế sách chắc là hoàn hảo rồi?”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]