Chương trước
Chương sau
Tiêu Vân Trác nhìn hành động không có nửa điểm quy củ của Thường Hy nhưng cũng không hề tức giận, ngược lại cảm thấy nàng rất đáng yêu, trên mặt không khỏi nổi lên một tầng nụ cười, nói: “Nếu là bị người khác trông thấy còn tưởng cô là trộm mà đến bắt, xem cô còn dám làm càn như vậy?”

Thường Hy cười hì hì một tiếng, nhìn Tiêu Vân Trác nói: “Tôi xem qua rồi, không có ai!”

Tiêu Vân Trác không biết nên giận hay nên cười, nhìn Thường Hy hỏi: “Làm sao cô lại tới đây?”

Thường Hy chống hai tay ở cửa sổ, ngẩng đầu thật cao nhìn ánh trăng trên bầu trời, cười nói: “Vốn là muốn vào phòng nhưng là nhìn thấy anh đứng ở nơi này, cho nên tới đây xem một chút bầu trời trăng sáng kia có gì đặc biệt khiến cho vị Thái tử gia này có thể ngửa đầu lên nhìn. Tôi thật tò mò a!”

Tiêu Vân Trác biết Thường Hy không có nói thật, nhưng là cũng không nói thêm, quay đầu nhìn về phía góc trăng còn khuyết, nói: “Mấy ngày nữa trăng sẽ tròn, lúc đó nhìn tốt hơn, bây giờ khó tránh khỏi chút thiếu sót!”

“Trên thế gian này nào có chuyện gì được thập toàn thập mỹ. Giống như tôi, vóc người không tồi, trong nhà có rất nhiều tiền, cẩm y ngọc thực, thật là tốt a, nhưng cố tình chỉ là thương nhân ti tiện, đi tới chỗ nào cũng thấp hơn người ta một cái đầu!” Trong thanh âm Thường Hy mang theo mấy phần đau thương, lại nói tiếp: “Lúc tôi còn rất nhỏ, mẹ tôi thường hay mang theo tôi đi bái kiến các phu nhân nhà quan lại, nhưng đều bị người ta nhìn cho không dậy nổi. Họ đều nói tôi là con gái của thương nhân, thân phận thấp hèn, còn nói đừng có đặt chân lên đất nhà họ, làm dơ bẩn ngưỡng cửa của họ!”

Tiêu Vân Trác không nghĩ tới lúc nhỏ Thường Hy lại chịu nhiều uất ức như vậy, suy nghĩ một chút thì thương nhân quả thật không có địa vị gì. Người bình thường còn không mấy ai để mắt đến thương nhân chứ đừng nói đến mấy vị danh môn khuê tú kia, làm sao có thể nhìn đến một nữ tử nho nhỏ con nhà thương nhân này chứ!

Trong lòng nghĩ như vậy nhưng ngoài miệng lại nói: “Cô bây giờ đã không còn mang thân phận như vậy nữa, nhà cô không phải đã thoát khỏi thương tạ rồi sao? Đợi sang năm Thụy Lân đề tên bảng vàng, thân phận của cô cũng đi theo, nước lên thì thuyền lên. Hai ca ca khác của cô chỉ cần đi vào sĩ đồ, có chút công danh, tương lai bản Thái tử tuyệt đối sẽ không bạc đãi bọn hắn, không bao giờ có người nói cô là con gái thương nhân đê tiện nữa!”

Khóe mắt Thường Hy khẽ cong, nhìn Tiêu Vân Trác có chút sững sờ, đột nhiên hỏi: “Tại sao lại đối tốt với tôi như vậy? Tại sao lại không muốn bạc đãi người nhà tôi?”

Tiêu Vân Trác một hồi cứng họng, có chút xấu hổ quay đầu đi chỗ khác, trong miệng lại nói: “Thụy Lân học thức uyên bác, làm việc chững chạc, nói năng chặt chẽ, là một nhân tài có thể trọng dụng được. Đại ca cô có bản lãnh như vậy, chỉ sợ hai người kia cũng không phải tầm thường, bản Thái tử chỉ là trọng dụng người tài mà thôi!”

Thường Hy cảm thấy tối nay mình có gì đó là lạ, nghe được những lời này của Tiêu Vân Trác lại cảm thấy thất vọng, tựa hồ như đang mong chờ cái gì khác. Nàng không biết mình đang chờ đợi cái gì, nhưng tuyệt đối không phải chỉ là những lời kia, thần sắc buồn bã, chuyển sang đề tài khác nói: “Thân thể Hoàng thượng gần đây không được tốt lắm. Lệ Bình nói với tôi dạo này Đại hoàng tử phi và Ngũ hoàng tử phi đang liên hệ với người nhà. Trước đó vài ngày Ngũ hoàng tử phi lâm bệnh nhẹ, Mị phi còn tự mình cầu xin Hoàng thượng cho mẫu thân La Thúy Yên được vào cung thăm. Phải biết phụ thân của La Thúy Yên là tuần bổ thống lĩnh năm doanh, trực tiếp cai quản an nguy của Vân Đô, trong tay nắm binh quyền, đối với anh mà nói cũng không phải là tin tức tốt.”

Thanh âm Thường Hy xuống thấp một bậc, Tiêu Vân Trác nghe vậy mà trong lòng căng thẳng. Hắn có lời muốn nói với nàng nhưng lại không biết nên nói như thế nào, có một số việc chính hắn cũng chưa suy nghĩ được rõ ràng. Hắn vẫn nhớ, Thường Hy nói tương lai muốn gả cho một nam nhân giống như cha nàng, mà hắn cho đến bây giờ còn chưa trở thành được như vậy. Hắn không thể để cho Thường Hy lấn sâu vào nguy hiểm quá sớm, lời muốn nói đành phải gắt gao bưng bít ở trong lòng, nói ra liền gây họa.

Nghe được lời của Thường Hy, có thể cảm nhận được trong giọng nói của nàng là quan tâm sâu đậm, trong lòng hắn cảm thấy ấm áp, tiếp lời nói: “Hiện tại tình thế phức tạp, tốt nhất không nên để đại ca và ngũ đệ kết thành đồng minh, nếu không sẽ trở thành uy hiếp quá lớn đối với chúng ta.”

Bất tri bất giác Tiêu Vân Trác thế nhưng lại thảo luận quốc sự cùng Thường Hy, điều này so với trước kia là tuyệt không thể nào, nhưng là bây giờ đột nhiên có người có thể tâm sự cùng, cảm giác thoải mái đó là không gì so sánh nổi. Theo bản năng hắn chính là tin tưởng Thường Hy, hoặc giả lần đầu tiên gặp mặt, phương thức ra mắt ấy đã khiến hai người có sự ràng buộc thật sâu đậm. Trải qua mấy ngày nay, thông tuệ nhanh nhẹn của Thường Hy, xảo trá đáng yêu của nàng tự nhiên đã hấp dẫn ánh mắt hắn.

Lớn như vậy lần đầu tiên thích một nữ nhân, Tiêu Vân Trác lại nhớ tới ngày đó, trước khi mẫu hậu qua đời đã lưu lại một đạo mật chỉ cho hắn. Nhưng là trong lúc bất chợt Tiêu Vân Trác lại không muốn đi tìm nữ nhân định mệnh kia, cuộc đời này hắn có nàng cũng đã là không tiếc nuối rồi!

Thường Hy nghe thấy như vậy thì cười khanh khách, nhìn Tiêu Vân Trác nói: “Vậy anh cứ yên tâm đi, hai người này đều là tử địch của tôi, đều từng cùng tôi kết thù oán. Dù anh có không nói thì tôi cũng không để cho bọn họ dễ dàng kết thành liên minh. Những ngày qua tôi đều nghĩ về chuyện này, tôi biết họ sẽ không chịu an phận, quả nhiên đã bắt được nhược điểm!”

Tiêu Vân Trác cười nhẹ ra tiếng. Đúng vậy, hắn tại sao có thể không yên lòng, ba người bọn họ tranh đấu, hắn không cần lo lắng điều này.

Thường Hy nhìn Tiêu Vân Trác, đột nhiên cảm thấy tim mình đập nhanh hai nhịp. Thì ra khi hắn cười lên, bộ dạng lại tuấn lãng như vậy, đường cong giơ lên kia làm mềm mại đi khuôn mặt thường ngày vốn lãnh đạm của hắn. Thì ra hắn cũng có lúc sẽ vui vẻ, nàng cứ nghĩ rừng hắn cả đời sẽ mang bộ mặt đưa đám cơ đấy, không nghĩ tới trong lúc lơ đãng lại bắt gặp được nụ cười tuyệt đẹp kia của hắn. Mặc dù tối nay không phải là đêm trăng tròn, mặc dù cuộc nói chuyện này chỉ là một lần tình cờ, vậy mà Thường Hy lại cảm giác cả đời mình sẽ nhớ mãi khoảnh khắc đêm trăng khuyết này!

Tiêu Vân Trác nhìn Thường Hy đang dùng sức chăm chú nhìn hắn, tựa hồ giống như bị kinh sợ, trong lòng không khỏi phấn chấn hơn, thấp giọng hỏi: “Cô ngẩn người cái gì đây?”

Khuôn mặt Thường Hy đỏ lên, không biết nên nói cái gì, chẳng lẽ nói cho hắn biết nhịp tim nàng tăng nhanh sao? Vậy không bằng trực tiếp đi tự tử. Thường Hy lại một lần nữa nhảy qua cửa sổ, cư nhiên chạy trối chết. Ngu Thường Hy nàng cả đời này còn chưa có mất mặt qua như vậy, rơi vào kết cục nhảy cửa sổ mà bỏ trốn, ngày sau nàng cũng không cần gặp người khác rồi!

Tiêu Vân Trác nhìn thân ảnh lảo đảo của Thường Hy, trong lúc bất chợt hiểu được, nha đầu này chẳng lẽ là đã thông suốt chứ?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.