Chương trước
Chương sau
Thời điểm Tiêu Vân Trác trở về Đông cung là lúc đèn đỏ đã treo lên cao. Lúc này Mạnh Điệp Vũ đã chuyển vào đông thiên điện, Phùng Lương đễ thanh tỉnh lại vài phần, cả Đông cung khôi phục lại vẻ yên tĩnh ngày nào, giống như phong ba buổi sáng chưa từng tồn tại.

Thường Hy xuyên qua cửa sổ nhìn thấy được Tiêu Vân Trác bước vào cửa Đông cung, đang muốn đi ra ngoài đón lại nhìn thấy ở cửa đông thiên điện có một đóa tiểu bạch hoa mềm mại đứng tựa ở đó.

Thân thể mỏng manh tựa cành liễu, lệ châu tuôn rơi, trên tay còn quấn thêm băng vải trắng thật dày, liếc nhìn lại thật là khiến người ta sinh thương tiếc. Thường Hy tức giận đến nói không thành lời, nàng vốn cũng biết Mạnh Điệp Vũ hao hết tâm tư muốn vào Đông cung là chẳng có ý tốt đẹp gì, lúc này còn chưa qua một ngày đã chờ không được mà đứng ở cửa chặn người, rõ là… Rõ là… Ai u, tức chết nàng!

Thường Hy không muốn đi xem, nhưng càng không nhìn thấy thì trong lòng lại càng khó chịu, khó chịu không nhịn được nữa lại muốn đi xem. Trong đầu Thường Hy đang xảy ra đại chiến ba trăm hiệp vô cùng ác liệt. Nàng ngồi trên xích đu, đem khuôn mặt vùi vào thật sâu trong tấm thảm lông.

Biểu ca biểu muội tình ý liên tục… thật đúng là làm người ta ghen tỵ! Thường Hy chợt lắc đầu một cái, tự nói với mình không nên suy nghĩ nhiều, Tiêu Vân Trác hắn không phải là người như vậy, nếu không hắn đã sớm cùng Mạnh Điệp Vũ kia… quấn quýt ở cùng một chỗ… gì đó… Khụ khụ, không nên nói như vậy! Lời này tựa hồ rất không thú vị!

Nếu muốn đi theo hắn thì phải tin tưởng hắn, không nên suốt ngày nghi kỵ không đâu. Mẹ nàng đã từng nói qua, thích một người thì nên tin tưởng người đó, thật là đau đầu, nhưng là nếu như hắn thật sự lừa mình đi câu câu đáp đáp nữ nhân khác thì làm sao bây giờ?

Hơn nữa, chuyện xảy ra ngày hôm nay Thường Hy nghi ngờ là do Mạnh Điệp Vũ đứng sau màn thao túng, nàng ta chính là muốn thuận lợi vào Đông cung, thỉnh thoảng cố ý vô tình gặp được Tiêu Vân Trác mà gia tăng tình cảm. Càng nghĩ càng cảm thấy đúng là như vậy, Thường Hy bật người ngồi dậy. Không được, nàng không thể tức giận, không cho Mạnh Điệp Vũ kia có cơ hội lợi dụng!

Tiêu Vân Trác thật vất vả mới thoát được Mạnh Điệp Vũ để trở về thư phòng, vừa vào đến cửa liền nhìn thấy Thường Hy ngẩn người một mình, mày nhíu lại hết sức chặt, một đôi mắt trong tia lửa văng ra bốn phía, không biết là đang suy nghĩ cái gì. Nhìn thấy bộ dáng này của nàng, khóe miệng Tiêu Vân Trác cong lên, phiền não mới vừa rồi cũng bay sạch sẽ.

Lặng lẽ đi tới từ phía sau, đưa tay ôm chặt eo thon dương liễu của Thường Hy, ngồi trên xích đu, tựa đầu vào hõm vai của nàng, lúc này mới thấp giọng nói: “Đang suy nghĩ cái gì?”

Thường Hy thất kinh bị sợ hết hồn, nếu không phải là Tiêu Vân Trác đang ôm lấy nàng, chỉ sợ là nàng đã nhảy bật lên rồi: “Dọa người sẽ bị người khác dọa chết đấy! Chàng tiến vào thế nào mà một chút âm thanh cũng không có? Làm ta sợ muốn chết!” Thường Hy vừa nói vừa vỗ ngực, một bộ còn chưa có gọi được hồn về.

Tiêu Vân Trác lại không thèm để ý tới cái này, ngược lại hỏi tới: “Nàng đang suy nghĩ cái gì mà nhập thần như vậy, ngay cả ta đi vào cũng không biết? Nói xem ta có nên phạt nàng hay không?”

Mặt Thường Hy đỏ lên, theo bản năng liếc ra cửa sổ rồi vội vàng nói: “Không nghĩ cái gì!”

Tiêu Vân Trác thế nhưng không có bỏ qua động tác vừa rồi của nàng, ngẩng đầu lên nhìn về phía cửa sổ, vừa nhìn một cái nhất thời liền hiểu, ở nơi này nhìn sang vừa đúng có thể đem chuyện tình đông thiên điện thu vào đáy mắt. Nghĩ tới đây khóe miệng hắn càng cong lên, ở bên tai Thường Hy nói: “Nàng đã nhìn thấy cái gì?”

Thường Hy có chút không quen kiểu mập mờ như vậy, nàng giãy dụa một phen nhưng không ngờ lại bị Tiêu Vân Trác đè xuống dưới xích đu. Bởi vì sức lực của hai người quá lớn, xích đu lay động kịch liệt, Thường Hy theo bản năng mà đưa tay ôm lấy cổ Tiêu Vân Trác.

Tiêu Vân Trác bộ dáng quẫn bách của Thường Hy, khẽ cười nói: “Nàng sợ cái gì?”

“Ta nào có sợ!” Vệt đỏ ửng trên mặt lại càng phát ra nồng đậm. Ánh mắt của hắn thật là sáng a, thật như có thể nhìn thấu lòng nàng.

“Nàng nói dối!” Thân thể Tiêu Vân Trác lại đè ép xuống thêm một phần, xúc cảm mềm mại kích thích khiến tâm thần hắn một phen lay động: “Nàng nhìn qua cửa sổ thấy được những gì?”

Thường Hy nhìn Tiêu Vân Trác, cố làm hào phóng nói: “Biểu muội bị thương, biểu ca đi thăm hỏi một chút cũng là chuyện nên làm, huống chi lại còn bị trúng độc, tất nhiên là phải an ủi thật tốt rồi. Chàng làm sao nhanh như vậy đã trở lại rồi, ta còn tưởng chàng sẽ ở bên đó dùng cơm tối đấy!”

Tiêu Vân Trác nhìn khuôn mặt Thường Hy đang tỏ ra vẻ đương nhiên phải thế, rất không cao hứng, vô cùng mất hứng, nữ nhân này chẳng lẽ sẽ không ghen tỵ sao? Nếu là trước kia, giữa bọn họ còn chưa có bày tỏ thẳng thắn qua, Thường Hy làm như vậy cũng không có gì, nhưng là bây giờ… Hắn rất tức giận, rất rất tức giận! Mà một khi hắn đã tức giận thì hậu quả rất nghiêm trọng, vô cùng nghiêm trọng!

Tiêu Vân Trác khẽ chạm vào đôi môi đỏ mọng của Thường Hy, cảm thấy hơi thở của nàng quanh quẩn nơi chóp mũi của hắn, nhẹ nhàng ma sát môi của nàng nói: “Nàng không ghen sao? Nàng không nhìn thấy ta tiến vào phòng của nữ nhân khác sao?”

Thường Hy chỉ cảm thấy trên môi một hồi khô nóng, theo bản năng vươn lưỡi ra liếm, không nghĩ tới lại vô tình chạm phải môi Tiêu Vân Trác, ngay sau đó không đợi nàng kịp phản ứng, Tiêu Vân Trác đã nhân lúc hư nhược mà tiến vào. Thường Hy muốn cự tuyệt lại phát hiện cả người một chút hơi sức cũng không có, hơn nữa xích đu càng không ngừng đung đưa làm cho nàng choáng váng đầu óc, nhất thời chìm đắm trong nụ hôn kích tình bốn phía này…

Mặc dù chỉ trong khoảnh khắc ngắn ngủi nhưng Thường Hy lại cảm thấy dường như mấy kiếp đã trôi qua, cho đến khi cảm giác được mình hít thở không thông mới lấy tay đấm nhẹ lồng ngực Tiêu Vân Trác. Lúc này Tiêu Vân Trác mới chịu buông nàng ra, cặp mắt phiếm sương mù dịu dàng cúi xuống nhìn nàng…

Thường Hy dùng sức thở hổn hển, lấy tay ngăn lại khoảng cách giữa hai người, nhìn cặp mắt mê mang kia của Tiêu Vân Trác, trong đó bắn ra tia lửa đỏ bốn phía, nàng không khỏi căng thẳng trong lòng, hắn sẽ không làm loạn đó chứ? Nàng lúc này còn chưa nghĩ đến sẽ giao bản thân ra cho hắn… Nghĩ tới đây thân thể không khỏi cứng ngắc…

Tiêu Vân Trác cảm nhận được phản ứng của người dưới thân, nhất thời không nhịn được cả người đè lên người của nàng, thấp giọng nỉ non nói: “Nàng cũng có thời điểm sợ hãi sao?”

Thường Hy bĩu môi nói: “Ta là người, cũng không phải là thần, đương nhiên cũng sẽ có thời điểm sợ hãi. Chàng ngồi thẳng lên, ta không thở nổi…”

Tiêu Vân Trác cũng không có tính toán buông Thường Hy ra, hắn vẫn còn để ý bộ dạng nữ nhân nào đó mới vừa rồi không có ăn giấm, khẽ cắn răng nói: “Ngu Thường Hy, ta đến phòng của Mạnh Điệp Vũ nàng thật không có tức giận sao? Không ăn giấm sao?”

Thần sắc Thường Hy tối sầm, trên trán treo thêm mấy đường hắn tuyến, cũng cắn răng hỏi: “Ta nếu như để ý thì chàng sẽ cách xa nàng ta sao? Không bao giờ đến phòng nàng ta sao?”

“Ta sẽ.” Mỗ nam nói chém đinh chặt sắt.

Mỗ nữ trong nhất thời ngây ngẩn cả người, nói cũng quá dứt khoát đi… Là thật hay giả đây?

Nhìn mỗ nữ mất hồn, mỗ nam quyết định dùng một phương pháp khác để nói cho nàng biết, nam nhân của nàng thì phải giữ chặt một chút, cũng phải để cho nam nhân ấy có chút thành tựu… Nhìn bộ dáng ngơ ngác của mỗ nữ, mỗ nam vô cùng cảm khái rằng đậu hũ trước mặt, có thể thẳng tiến. Đêm nay không trăng không sao, trời ạ… Nghĩ tới đây liền cúi đầu hôn xuống… Khụ khụ, lúc này không hôn thì còn đợi đến bao giờ?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.