Cầm cành hoa trong tay cắm vào bình ngọc dương chi, màu trắng sữa kết hợp với sắc đỏ của hoa châu bích la, thật có một phong vị khác. Đây là do Chuyên Tôn Nhạc Đan tự tay hái đưa cho Thường Hy trước khi nàng rời đi, Thường Hy cũng thích cho nên không có cự tuyệt, cắm vào trong bình ngọc đặt trên bệ cửa sổ, đợi đến khi mặt trời ngả về tây hoặc là ánh bình mình dâng lên, đóa hoa đỏ rực kia tựa như được khoác thêm một tầng ánh sáng vàng kim chói lọi, nhìn một chút cũng cảm thấy vui vẻ.
Cả Đông cung đều tĩnh lặng, trừ thỉnh thoảng có tiếng bước chân của cung nữ, thái giám nhè nhẹ đi tới đi lui, nghe không khác tiếng thở dài là mấy. Tiêu Vân Trác đang ở trên triều, hơn nữa sau khi hạ triều còn phải đến núi hoang, chỉ sợ là đến tối cũng không về kịp.
Thường Hy nhìn phía đông điện của Mạnh Điệp Vũ lúc này cũng yên tĩnh, nàng thật tò mò rốt cục Tiêu Vân Trác nói với nàng ta cái gì? Nhưng là nàng cũng sẽ không chủ động tìm tới cửa, có một số việc có lẽ không biết cũng là một loại hạnh phúc. Thường Hy cũng không muốn tự đi tìm khổ.
Thường Hy không muốn đi tìm khổ, nhưng không có nghĩa là người khác không muốn nàng đi tìm khổ. Ngồi trên giường lớn cạnh cửa sổ, Thường Hy đang thêu một chiếc túi màu xanh ngọc, đáy dùng chỉ vàng để tô điểm thêm. Kể từ khi vào Đông cung, đã lâu rồi Thường Hy không động tới đồ thêu, nhưng sau khi xác định tình cảm rõ ràng với Tiêu Vân Trác, nàng vẫn luôn muốn thêu cho hắn ít đồ. Suy đi nghĩ lại thì lựa chọn thêu cái túi này.
Lúc này còn thêu chưa đến một nửa đã nghe tiếng gõ cửa.
Thường Hy sửng sốt, nếu là Triêu Hà hay Vãn Thu thì sẽ không gõ cửa, suy nghĩ một chút vẫn là lên tiếng hỏi: “Người nào đấy?”
“Là tôi.” Mạnh Điệp Vũ cách một tấm ván cửa nói.
Mạnh Điệp Vũ? Thường Hy sửng sốt, không nghĩ tới nàng ta sẽ đến tìm nàng. Thường Hy nâng nhẹ vạt áo đứng dậy, ngay sau đó nói: “Mời vào.”
Vừa trông thấy Mạnh Điệp Vũ, Thường Hy đúng là kinh hãi, chỉ thấy nàng cặp mắt hồng hồng, thần sắc tiều tụy, hiển nhiên là cả đêm ngủ không ngon giấc.
Thường Hy nhìn Mạnh Điệp Vũ, hồi lâu mới phục hồi lại tinh thần, nói: “Biểu tiểu thư ngồi đi. Chẳng qua là nơi này quá đơn sơ, chỉ sợ tiếp đãi khó chu toàn.”
Mạnh Điệp Vũ cũng không có ngồi, chỉ ngơ ngác đứng đó nhìn Thường Hy. Thường Hy bị nhìn đến sởn gai ốc, chẳng lẽ nàng ta bị kích thích quá độ đến thương tổn thần kinh sao?
“Cô không muốn biết biểu ca nói với tôi những gì sao?” Mạnh Điệp Vũ lên tiếng, thanh âm tuy thấp nhưng lại có một dòng hơi thở kiên định.
Thường Hy càng cảm thấy bối rối, chẳng lẽ đầu óc Mạnh Điệp Vũ bị đụng hư? Nghĩ vậy liền cau mày nói: “Đây là chuyện giữa biểu tiểu thư và Thái tử gia, nô tỳ không muốn hỏi, cũng không muốn biết.”
Mạnh Điệp Vũ ngẩng đầu nhìn Thường Hy, cười lạnh một tiếng nói: “Coi như cô đi theo biểu ca, nhưng là lấy gia thế cùng địa vị của cô mà muốn đi lên hậu vị thì đúng là si tâm vọng tưởng, nhiều lắm cũng chỉ là một trong số những nữ nhân đông đảo của huynh ấy thôi.”
Thường Hy không nói lời nào, chỉ cau mày nhìn Mạnh Điệp Vũ, lại nghe nàng nói tiếp: “Khi cô cô của tôi còn sống đã từng muốn đem tôi gả cho biểu ca, chẳng qua là khi bà ấy bệnh nặng thì đem chuyện này trì hoãn.”
Điểm này Thường Hy đã sớm liệu đến, mặc dù nghe chính miệng Mạnh Điệp Vũ nói ra có điểm không thoải mái, nhưng là vẫn còn có thể chịu đựng được.
Mạnh Điệp Vũ thấy Thường Hy không chút thay đổi sắc mặt, cả giận nói: “Chẳng lẽ cô một chút cũng không tức giận sao?”
Thường Hy nghe vậy cũng chỉ cười một tiếng, ngay sau đó nói: “Chuyện của cô tôi đã sớm biết, không có gì phải tức giận cả.”
Thần sắc Mạnh Điệp Vũ chợt biến đổi, cười ha hả nói: “Cô biết đến sự tồn tại của tôi, nhưng có biết được sự tồn tại của một nữ tử khác vô cùng quan trọng trong cuộc đời biểu ca chứ?”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]