Chương trước
Chương sau
Thường Hy nhìn Lệ Trung Dũng nói: “Lệ tướng quân, ngài nghĩ xem nếu như chúng ta bày ra việc này, xuất hiện thêm một Thái tử, bên kia liệu có nghi ngờ rằng bọn chúng bắt nhầm người hay không?”

Ánh mắt Lệ Trung Dũng chợt lóe, nhất thời hiểu được, nhìn Thường Hy cười nói: “Ngu thượng nghi thật là thông minh, đây quả thực là một biện pháp tốt để đục nước béo cò.”

Hai người sau khi thương nghị xong liền chia nhau đi. Thường Hy vào cung trực tiếp cầu kiến Hoàng đế, Lệ Trung Dũng nhanh chóng chuẩn bị việc tỷ võ. Không quá thời gian nửa ngày, cả kinh đô đều biết được xuất hiện một kỳ trận không ai có thể phá giải, trong lúc nhất thời thật là náo nhiệt.

Bên này Minh tông sau khi nghe Thường Hy nói xong, thật lâu cũng không thốt ra lời nào, vẻ mặt tái nhợt tựa hồ trong chớp mắt đã già đi mười tuổi. Chỉ có cặp mắt kia là không hề giảm đi sự sắc bén, lúc này đang nhìn thẳng vào Thường Hy, giống như đang muốn xem rõ ràng lời nói của Thường Hy có mấy phần thật giả. Nhưng là tựa hồ cũng không phải như vậy, lại như muốn khẳng định rằng Thường Hy chẳng qua là đang gạt hắn.

Cuối cùng Minh tông thở dài một hơi, thanh âm trầm thấp hỏi: “Thật sự một chút cũng không có manh mối?”

“Dạ, Lệ tướng quân đã lật tung cả núi hoang lên cũng không tìm được Thái tử gia, nô tỳ bất đắc dĩ mới phải đưa ra biện pháp này. Vốn là nô tỳ không muốn quấy rầy Hoàng thượng, nhưng chuyện này động tĩnh lớn như vậy sớm muộn gì Hoàng thượng cũng sẽ biết. Quan trọng nhất là Thái tử gia có thật sự đã trở về hay không, lời của người khác có thể còn khiến bọn họ hoài nghi, nhưng là Hoàng thượng nhất ngôn cửu đỉnh, chỉ cần ngài nói một câu, còn ai dám nghi ngờ? Cho nên nô tỳ khẩn cầu Hoàng thượng ủng hộ, xin ngày ân chuẩn cho biện pháp lớn mật này của nô tỳ!” Thường Hy trịnh trọng khẩn cầu, trong thanh âm cũng dẫn theo mấy phần nức nở, nếu như Tiêu Vân Trác thật sự có điểm gì ngoài ý muốn, nàng… Nàng biết phải làm sao bây giờ?

Minh tông thật sự không nghĩ tới Tiêu Vân Trác bị người ta ám sát, tin tức này giống như sét đánh ngang tai. Nhưng hắn là Hoàng đế, hắn không thể để lộ ra suy nghĩ của mình, ngay cả khi trong lòng lo lắng vạn phần cũng không thể biểu hiện ra ngoài. Ý tưởng của Thường Hy rất lớn mật, nhưng lại là phương pháp xử lý nhanh chóng, hiệu quả nhất! Vì vậy hắn gật đầu nói: “Ngươi cứ yên tâm tiến hành đi, có trẫm làm chỗ dựa. Nhất định phải tìm được Thái tử, có nghe hay không?”

“Nô tỳ tạ Hoàng thượng ân điển. Ngô hoàng vạn tuế!” Thường Hy kích động đến nỗi liên tiếp khấu đầu, chỉ cần Hoàng thượng đáp ứng thì chuyện kia liền dễ làm hơn rồi.

Sau khi Thường Hy rời đi, khuôn mặt Minh tông liền âm trầm, nhìn Vạn Thịnh nói: “Truyền chỉ xuống, khiến mật vệ lập tức truy tìm tung thích Thái tử gia, không cần thiết đem Thái tử phái ra ngoài. Cũng phái người theo dõi việc Thường Hy làm, chỉ cần phát hiện ra người khả nghi liền dẫn đến cho trẫm.”

“Nô tài tuân chỉ, lập tức đi ngay.” Vạn Thịnh vội vã lui ra ngoài.

Minh tông nhìn ngọc tỷ trấn quốc trên bàn mà lặng lẽ ngẩn người, thần sắc lúc sáng lúc tối, ánh mắt vô cùng mỏi mệt, tự mình lẩm bẩm nói: “Vân Ca, hài tử của chúng ta gặp nguy hiểm rồi! Nàng yên tâm, dù cho phải dùng bất cứ biện pháp gì ta cũng sẽ cứu được con. Nàng nói xem bây giờ hắn ta thế nào? Hắn còn sống không?”

Nói tới chỗ này Minh tông tự giễu cười, trên mặt lộ ra mấy phần ảo não, nhìn ngọc tỷ trấn quốc, cắn răng nói: “Còn sống thì thế nào? Chết rồi thì thế nào? Hắn đời này chính là người thất bại, không cho phép nàng thương hại hắn, không cho phép nàng vì hắn rơi lệ. Nếu như hắn dám đả thương Trác nhi, ta nhất định sẽ không giữ lại tính mạng cho hắn, nàng hiểu không?”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.