Thường Hy cáo biệt cụ bà rồi chậm rãi đi ra. Mặt trời đã lên thật cao, không khí trong trẻo lạnh lùng buổi sáng dần dần được ấm áp bao phủ. Ánh nắng màu vàng chói lọi chiếu lên người Thường Hy, khiến nàng không khỏi nheo mắt lại mà nhìn. Trong lúc bất chợt Thường Hy cảm thấy cái trán nóng nóng, nhiệt độ kia khiến nàng đau đến nhíu mày, đưa tay lên xoa xoa chỗ như bị lửa thiêu đốt kia. Gần như là ảo giác, Thường Hy thế mà cứ cảm thấy dường như có thứ gì đó xé rách da thịt mình chui lên.
Thường Hy không nhịn được cúi đầu, chuyện kì quái gì đang xảy ra? Nhiệt độ trên trán liền giảm xuống, dùng tay sờ lên, những thứ vừa mới nổi lên kia lại biến mất không thấy, vẫn như cũ là da thịt nhẵn bóng. Thường Hy mất hồn trong phút chốc, dường như chuyện mới vừa rồi chỉ là ảo giác, lại ngẩng đầu lên nhìn mặt trời, lần này cái gì cũng không hề xảy ra, cái trán vẫn lạnh băng như nước. Thường Hy lắc đầu một cái, chẳng lẽ nàng tức giận đến nỗi sinh ra ảo giác sao?
Thường Hy thu liễm cảm xúc phiền não trong lòng, chẳng có mục đích mà đi về phía trước. Khi chưa nắm chắc, tiểu viện kia nàng không dám đi vào. Muốn đi vào thì phải tìm người có võ công cao cường đi theo, mà người này nàng phải tin được, người như vậy thật sự là khó tìm. Đột nhiên Thường Hy nghĩ tới Liệt Phong. Đúng vậy, Liệt Phong là người của Tiêu Vân Trác. Tiêu Vân Trác tín nhiệm hắn như vậy, nàng đương nhiên cũng có thể tín nhiệm hắn, huống chi chuyện này cũng là vì Tiêu Vân Trác, hắn không thể không giúp đỡ.
Nghĩ tới đây, Thường Hy còn nhớ rõ Ngũ Hải nói Liệt Phong ở một gian nhà nhỏ bên cạnh Thiên Vệ Sở, từ nơi này vượt qua, đi lên phía trước hai con đường nữa là đến. Thường Hy hạ quyết tâm xoay người hướng ngã ba ngoặt đi. Thường Hy vừa mới rời chân, Chuyên Tôn Nhạc Đan đã điên cuồng phóng ngựa mà đến, theo phía sau là Dịch Dương đuổi sát không buông.
Chuyên Tôn Nhạc Đan không quay đầu nhìn bóng Thường Hy ở ngã ba, mà Thường Hy cũng không để ý đến hai con ngựa đang chạy đến. Trong lòng của nàng chỉ nghĩ đến làm sao nhanh chóng tìm được Liệt Phong, cũng không biết thương thế của Liệt Phong thế nào, vì cứu Tiêu Vân Trác, nghe Trịnh Thuận nói là bị thương không nhẹ. Nghĩ tới đây trong lòng nàng lại lo lắng thêm một tầng.
Chuyên Tôn Nhạc Đan đơn độc cưỡi ngựa đến, ở trước cửa lớn của tiểu viện thì tung mình nhảy xuống, bởi vì vừa cưỡi ngựa quá nhanh khiến cho hắn một hồi ho khan. Dịch Dương lúc này mới tới nơi, vội vàng tiến lên đỡ Chuyên Tôn Nhạc Đan, nhanh chóng toát hết mồ hôi nói: “Thiếu chủ, người làm sao vậy? Tại sao cứ phải vội vàng như vậy?”
Chuyên Tôn Nhạc Đan lắc đầu một cái nói: “Không sao, không chết được.” Giọng điệu bình thản nhàn nhạt, Dịch Dương nghe thấy thì trong lòng nổi lên một hồi khó chịu, cũng không đứng im đó nữa mà tiến lên lấy chìa khóa ra mở cửa đại môn, đợi sau khi Chuyên Tôn Nhạc Đan tiến vào liền dắt ngựa theo. Sau đó hắn lại đi ra ngoài, nhìn con hẻm vẫn như cũ không có người nào, lúc này người dân quanh đây chắc hẳn đã đi bầy quầy hàng bán rong rồi cho nên bọn họ mới dám xông vào như vậy.
Chuyên Tôn Nhạc Đan mới vừa bước vào đại môn, trong nhà đã có người bước ra, nhìn thấy hắn không khỏi có chút kinh ngạc, vội vàng hành lễ nói: “Thiếu chủ? Ngài tại sao lại tới đây?” Trong thanh âm mang theo tràn ngập niềm vui. Bọn họ ẩn núp ở đây đã nhiều năm rồi, số lần có thể nhìn thấy Chuyên Tôn Nhạc Đan vô cùng ít ỏi, có chuyện thì thông qua người khác liên lạc, không nghĩ tới đột nhiên thiếu chủ không báo trước mà lại tới.
Chuyên Tôn Nhạc Đan không hề để ý tới, vội hỏi: “Có nữ tử nào tới đây không? Trong sáng nay đó?”
Lúc này trong phòng, mọi người nghe được thanh âm cũng đồng loạt ra ngoài, vừa nhìn thấy người đến là Chuyên Tôn Nhạc Đan cũng hớn hở ra mặt, quỳ xuống hành lễ. Chuyên Tôn Nhạc Đan phất tay một cái, dẫn đầu đoàn người tiến vào phòng. Trong phòng quét dọn vô cùng sạch sẽ, Chuyên Tôn Nhạc Đan ngồi xuống vị trí trên đầu, sau đó nhìn mọi người hỏi lại lần nữa: “Sáng nay có nữ tử nào tới đây không?”
Mọi người hai mặt nhìn nhau, đại hán bị hỏi cũng là vô cùng sửng sốt, ngay sau đó lắc đầu một cái nói: “Bẩm thiếu chủ, không có, sáng nay không có một ai tới đây cả.” Mọi người cũng rất kỳ quái tại sao Chuyên Tôn Nhạc Đan lại đi hỏi vấn đề này, nhưng là không dám hỏi tại sao, chỉ đành phải cúi đầu im lặng không lên tiếng.
Chuyên Tôn Nhạc Đan ho nhẹ một tiếng, lấy ra khăn tay trắng lau lau khóe miệng, trong mắt lóe lên một tầng mê hoặc, ngẩng đầu nhìn về phía Dịch Dương. Dịch Dương lắc đầu một cái tỏ vẻ mình cũng không biết. Chuyên Tôn Nhạc Đan nhất thời có chút gấp gáp, chẳng lẽ trên đường xảy ra chuyện gì hay sao?
Dịch Dương vừa nhìn, trong lòng cũng có chút mất hứng, phất tay một cái khiến người trong phòng lui ra, sau đó mới nhìn Chuyên Tôn Nhạc Đan nói: “Thiếu chủ, ngài không thể vì một nữ nhân mà làm hỏng đại sự. Suy nghĩ một chút, chúng ra vì để có được thành công như hôm nay đã bỏ ra bao nhiêu cố gắng, cũng đã hy sinh bao nhiêu mạng người, ngài vì sao lại có thể vì nhỏ mà bỏ lớn đây?”
Chuyên Tôn Nhạc Đan nhìn chằm chằm Dịch Dương, nhìn khuôn mặt nổi giận cùng có đau đớn của Dịch Dương, hắn hiểu được, hắn cũng biết, nhưng hắn chính là không có cách nào nhìn Thường Hy bỏ mạng. Không biết từ lúc nào một nữ nhân hắn chỉ muốn lợi dụng lại cư nhiên tiến vào trái tim của hắn. Hoặc giả từ lần đàu tiên gặp mặt, hay là lần gặp gỡ trong biển hoa kia, hắn thật không biết là lần nào nữa, chẳng qua là bất chợt quay đầu nhìn lại, hình bóng nàng đã in sâu vào tâm khảm của hắn mất rồi.
“Dịch Dương, ngươi biết không, Thường Hy là người đầu tiên nở nụ cười đơn thuần với ta, nàng cười tinh khiết như nước, trong lời nói cũng mang theo quan tâm chân thành tha thiết, ánh mắt của nàng luôn là rất chân thực nhìn ta… Đi tới nơi này mười năm rồi, suốt mười năm cô quạnh ấy lần đầu tiên có một nữ nhân không chút nào lo lắng mà tín nhiệm ta, quan tâm ta. Ta không muốn nhìn nàng bị thương tâm, không muốn nhìn nàng khổ sở, không muốn để nàng chịu bất kỳ uất ức nào. Nhưng hiện tại ta cũng chỉ là một con tin, ta không thể bảo vệ nàng. Nhưng mà ít nhất ở trong khả năng của ta, nếu người nào có ý định làm hại nàng, ta nhất định sẽ không bỏ qua. Dịch Dương, nếu lần sau ngươi còn lừa gạt ta hợp tác với Mạnh Điệp Vũ làm tổn thương tính mạng của Thường Hy, tất nhiên ta sẽ không giết ngươi, dù sao ngươi đi theo ta cũng đã mười năm rồi, cho nên ngươi cứ trực tiếp mà trở về Minh Khải quốc đi.”
Dịch Dương kinh hãi, tựa hồ không thể tin được Chuyên Tôn Nhạc Đan sẽ nói ra những lời này, càng không nghĩ đến Thường Hy ở trong lòng của thiếu chủ cư nhiên lại quan trọng như vậy. Nhưng càng như vậy, hắn lại càng không cho phép Ngu Thường Hy có bất kỳ ảnh hưởng nào đến Chuyên Tôn Nhạc Đan. Hắn biết Thường Hy là dạng người nào, hắn không thể để cho Chuyên Tôn Nhạc Đan có một chút dao động nào cả. Nhưng hắn cũng không muốn để cho thiếu chủ biết được ý nghĩ của mình, chỉ đành phải lên tiếng: “Thuộc hạ hiểu, lần sau sẽ không dám!”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]