Chương trước
Chương sau
Tiêu Vân Trác hoạt động một chút thân mình có điểm cứng ngắc, vết thương tựa hồ hơi đau. Thường Hy nhìn đến hắn nhíu mày vội vàng buông lỏng ra cổ của hắn, đỡ Tiêu Vân Trác ngồi dậy sau đó kê ra phía sau gối dày thật mềm, lại đắp thêm chăn gấm, lúc này mới hỏi: “Đã thoải mái hơn chút nào chưa? Vết thương có gì đáng ngại hay không?”

Tiêu Vân Trác cứ như vậy nhìn Thường Hy lo trước lo sau cho hắn như vậy, trong lòng ấm áp, đến cuối cùng lôi kéo nàng nói: “Ngồi xuống nghỉ một lát, ta không có yếu như vậy, nàng không cần phải lo lắng!”

Thường Hy nhìn đến vải băng bó trên người hắn tầng tầng lớp lớp, đau lòng hỏi: “Chàng bị thương như thế nào? Có lợi hại hay không? Nếu không ta gọi Phùng thái y len lén đến đây xem cho chàng một chút?”

Tiêu Vân Trác lắc đầu một cái, lôi kéo tay Thường Hy nói: “Không có gì lớn, chỉ là sau lưng bị trúng một đao, nghỉ ngơi mấy ngày liền không có việc gì, vết thương không sâu lắm, không sao đâu!”

Thường Hy biết hắn là đang an ủi nàng, nếu như thật không có việc gì tại sao hắn còn trốn đến chỗ của Liệt Phong, ngay cả hoàng cung cũng không quay về? Đến lúc này mà hắn còn lo lắng cho nàng, nam nhân như vậy bảo nàng thế nào lại không yêu đây?

Yên lặng đan mười ngón tay quấn quýt vào nhau, nhẹ nhàng nghe hắn kể lại chuyện ngày đó…

Quá trình rất tàn nhẫn, nhưng trong phòng lại bao phủ một tầng hạnh phúc, coi như ngày mai bọn họ không thể nhìn thấy được mặt trời lên thì có sợ gì? Lòng của bọn họ, người của bon họ đều gắn chặt cùng một chỗ, bất luận kẻ nào cũng không thể tách ra!

Thì ra ngày hôm đó trên đường trở về liền gặp phải hắc y nhân ám sát, Tiêu Vân Trác quả thật mang vết thương trốn vào bên trong thạch trận. Liệt Phong cho rằng Tiêu Vân Trác có chuyện gì xảy ra, cả người liều mạng chém giết cùng đám hắc y nhân kia, thành công làm cho bạn chúng sợ hãi mà không dám tiến lên. Liệt Phong cũng bị thương, sau đó sắc trời dần dần tối, Tiêu Vân Trác mượn bóng đêm lôi kéo Liệt Phong vào trong thạch trận, lại lợi dụng đường ra duy nhất trong thạch trận bị cây cối bao phủ mà qua núi, lại vượt qua con sông phía sau mà len lén vào thành. Tiêu Vân Trác tránh ở chỗ của Liệt Phong, còn Liệt Phong lại cố ý về Đông cung báo tin, mê hoặc kẻ địch, để cho Tiêu Vân Trác tạm thời có chút thời gian an toàn, sau khi dưỡng thương xong rồi lộ diện cũng không muộn.

Sau đó lại sai Liệt Phong cẩn thận ra bên ngoài thăm hỏi tin tức, thế mới biết chuyện Lệ Trung Dũng bày trận chiêu hiền, trong lòng cũng có chút hiểu được dụng ý của Thường Hy. Hắn biết Thường Hy là đang tìm kiếm hắn, cho nên muốn để hôm nay Liệt Phong vào cung truyền tin, ai biết lại nhận được tin tức hôm nay Thường Hy xuất cung. Tiêu Vân Trác cũng có chút gấp gáp, chỉ sợ Thường Hy gặp nguy hiểm, đang muốn để Liệt Phong ra ngoài tìm kiếm nàng, ai biết thế nhưng Thường Hy tự mình tìm tới cửa!

“… Không nghĩ tới biểu muội lại bảo nàng tới chỗ tiểu viện kia!” Đôi mày của Tiêu Vân Trác nhíu lại hết sức chặt, chuyện giữa hai người hắn cũng đã nói rất rõ ràng rồi.

Thường Hy có chút không hiểu vì cái gì mà Mạnh Điệp Vũ muốn hãm hại nàng? Tòa tiểu viện kia tại sao nàng ta biết tới, lại còn có cả chìa khóa? Theo như cụ bà kia nói đó là nơi ở trước đây của Tấn vương, nếu quả thật như vậy thì Mạnh Điệp Vũ cùng tấn vương có quan hệ gì đây?

“Tòa tiểu viện kia chàng biết là của ai không?” Thường Hy nhìn Tiêu Vân Trác hỏi.

“Phòng kia theo ta biết chính xác là của Tấn vương.” Tiêu Vân Trác nhìn Thường Hy nói, sắc mặt treo thêm một tầng nồng đậm âm ai.

“Vậy tại sao Mạnh Điệp Vũ lại biết? Hơn nữa nàng ta lại còn muốn ta đi chịu chết! Con hồ điệp thối này, ta thiếu chút nữa thì rơi vào bẫy của nàng!” Thường Hy vừa nói vừa tức giận, trên khuôn mặt trắng noãn mang theo một tia xanh mét.

Tiêu Vân Trác tựa hồ cũng có chút nghĩ không ra, nhưng vẫn nói: “Từ nhỏ biểu muội thật giống như hài tử, nàng luôn rất an tĩnh, nói chuyện làm việc cũng rất đúng mực, rất ít khi sai. Ta tuy lớn hơn muội ấy một tuổi, nhưng là lúc nhỏ số lần làm bậy còn lớn hơn nàng ấy rất nhiều. Mẫu hậu của ta rất yêu quí biểu muội có tri thức hiểu lễ nghĩa như vậy, cũng thích nàng biết tiến biết lùi, từ nhỏ đã coi muội ấy như nữ nhi ruột thịt. Sau lại còn vì hai người chúng ta mà đính hôn ước, nhưng ta cuối cùng vẫn cảm thấy muội ấy là lạ, một người quá hoàn mỹ sẽ khiến người ta cảm thấy bất an. Có lần ta vô tình nhìn được một cung nữ đắc tội với biểu muội liền bị muội ấy trong lúc không có ai mà lén đẩy vào trong nước, khi ấy biểu muội mới chỉ có sáu tuổi.”

“Cho nên chàng luôn là không xa lánh nàng, cũng không đến gần nàng có phải hay không?” Thường Hy hiện tại có chút hiểu thái độ cổ quái của Tiêu Vân Trác đối với Mạnh Điệp Vũ.

“Đúng vậy, nữ nhân quá hiểm độc ta cũng không thích, nếu như nàng ấy sống bên cạnh ta thì ta khó mà ngủ an giấc.” Tiêu Vân Trác thở dài nói, từ đó về sau liền hiểu được, biểu tình của nữ nhân vĩnh viễn chỉ là một chiếc mặt nạ, ngươi không thể nhìn thấu rõ ràng đằng sau tấm mặt nạ đó là khuôn mặt như thế nào. Cho nên cuối cùng nên cách mấy nữ nhân xinh đẹp ra xa một chút, bởi vì các nàng nếu như đến gần ngươi chắc chắn sẽ có một mục đích nào đó. Hắn không muốn cả ngày phải đi đoán tâm tư của các nàng, cho nên tốt nhất là tránh xa một chút!

Thường Hy mặc dù sớm biết Tiêu Vân Trác đối với Mạnh Điệp Vũ không có tình yêu nam nữ, nhưng là hôm nay sau khi nghe lời Tiêu Vân Trác nói lại liên tưởng đến chuyện Lệ Bình đã kể, Mạnh Điệp Vũ thiết kế đẩy Thẩm Phi Hà xuống nước, càng cảm thấy được nàng dễ dàng tin Mạnh Điệp Vũ là có bao nhiêu sai lầm. Thật may là hôm nay nàng còn đi thăm dò trước một chút, nếu không chỉ sợ mình đã phơi thây nơi tiểu viện kia rồi!

“Mạnh Điệp Vũ cuối cùng là người như thế nào? Tại sao nàng ta lại có quan hệ cùng với Tấn vương?” Thường Hy nhìn Tiêu Vân Trác tìm kiếm đáp án, có lẽ chỉ có hắn mới có thể cho nàng đáp án.

Tiêu Vân Trác nhận thấy tay của Thường Hy càng ngày càng lạnh như băng, vội vàng dùng lực cầm lấy, nói: “Nàng đừng lo lắng, ta sẽ bảo vệ nàng, về sau tuyệt đối sẽ không để nàng bị tổn thương cho dù là một cọng tóc!” Nói tới chỗ này Tiêu Vân Trác dừng lại một chút rồi tiếp tục: “Mặc dù ta không biết tại sao biểu muội lại biết được tòa tiểu viện kia, nhưng mục đích của muội ấy thì ta rất rõ ràng!”

Thường Hy gật đầu một cái, châm chọc cười nói: “Nàng chính là hy vọng ta chết đi, nếu như vậy thì nàng ta mới có thể cùng chàng một chỗ, có đúng hay không?”

Tiêu Vân Trác yên lặng gật đầu một cái, hắn biết Thường Hy nói không sai, cho nên rất trịnh trọng nói cho nàng: “Nàng yên tâm, chuyện này ta sẽ thay nàng xử lý tốt!”

Thường Hy cắn răng lắc đầu nói: “Chàng càng nhúng tay thì nàng ta càng hy vọng ta mau chết, không bằng chàng đừng can thiệp vào. Cuộc chiến của ta và Mạnh Điệp Vũ chỉ mới bắt đầu thôi, Mạnh Điệp Vũ nếu như biết ta không vào tiểu viện kia, chàng nói xem nàng ta có tức giận đến mức nổi điên?”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.