“Tiên Hoàng hậu dĩ nhiên không chết, Tấn vương vì sợ tiên Hoàng hậu nhảy xuống cho nên phẫn hận lui binh. Đêm hôm đó, không đợi Hoàng thượng có bất kỳ hành động nào liền giao ra binh quyền, làm một vị vương gia nhàn tản. Trong một đêm liền trở nên thèm cá cược như mạng, gia tài bạc vạn cũng theo đó mà tan hết.” Vân Thanh cũng không trả lời câu hỏi của Tiêu Vân Trác, tiếp tục lời chưa nói hết của mình.
Nói tới chỗ này, câu chuyện về sau Thường Hy cũng biết, nhưng là có một vấn đề vẫn chưa nhắc đến, nàng ta đến tột cùng là người nào?
“Hai người nhất định muốn biết ta là ai chứ?” Vân Thanh cười khổ một tiếng, cũng không nhìn hai người, quay ra nhìn ánh sáng ngoài cửa sổ thì thào mà nói ra: “Ta là người mà Vương gia mua được trong tay bọn buôn người, khi đó chỉ mới năm tuổi, sau đó liền tìm người dạy ta võ nghệ. Ta trời sinh xương cốt rất mềm, sư phụ nói rất thích hợp để luyện võ. Tấn vương vô cùng cao hứng, thường xuyên đến nhìn ta luyện võ. Khi đó rất khổ, thật sự rất khổ, một ngày chỉ có thể ngủ ba, bốn canh giờ, tính tình của sư phụ rất nóng nảy, luyện không tốt sẽ bị phạt. Ta khổ luyện mười năm mới có chút thành tựu, thời điểm mười lăm tuổi liền chính thức gia nhập mười tám cây trâm hoa. Mười tám người bọn ta trực tiếp tỷ võ luận thứ tự.
Nguyệt Như xếp thứ nhất đoạt lấy trâm mẫu đơn, ta xếp thứ hai – trâm hoa mai. Lúc ấy thật không nghĩ đến chỉ khổ luyện có mười năm mà có thể đoạt được thứ hạng tốt như vậy. Vương gia mua ta, giúp ta thoát khỏi khổ ải, là ân nhân mà cũng là chủ tử của ta, ta liền quyết tâm báo đáp, không thể làm hắn thất vọng. Từ từ tổ chức của chúng ta dần trở nên có danh tiếng ở trên giang hồ, từ lúc mới bắt đầu kinh hồn táng đảm càng về sau càng lạnh lùng vô tình, từ một thiếu nữ hồn nhiên trở thành một sát thủ vô tình. Sau đó có một lần Tấn vương bị người đuổi giết, vừa lúc ta hoàn thành xong nhiệm vụ trở về cứu được một mạng của vương gia, từ đó trở đi vương gia thu ta làm nghĩa muội.”
Tiêu Vân Trác cùng Thường Hy đã sớm đoán ra Vân Thanh có thể là trâm hoa mai, hiện tại xác nhận cũng không có bao nhiêu kinh ngạc, kinh ngạc chính là Tấn vương cư nhiên thu nàng làm nghĩa muội. Nhưng tại sao sau đó nàng lại vào cung đây?
“Sau đó, mười tám cây trâm hoa bị người đời phát hiện ra là của Tấn vương, oanh động cả triều đình, ngay lập tức mười tám cây trâm hoa bị bán cho người khác rồi thoái ẩn giang hồ. Thật ra khi đó cái bị bán đi cũng không phải là mười tám cây trâm hoa thật sự. Mà ca của ta cũng tự mình quy ẩn.” Có lẽ rốt cuộc đã nói ra thân phận của mình, Vân Thanh bắt đầu gọi Tấn vương là ca ca, chân tình kia ngay cả Tiêu Vân Trác và Thường Hy đều chấn động. Xem ra tình cảm của đôi huynh muội kia đúng là tốt.
“Đều nói Tấn vương gia thèm cá cược như mạng, tan hết gia tài bạc vạn, nhưng là ta hiểu rõ huynh ấy cố ý… Huynh ấy làm tất cả chỉ là muốn Hoàng thượng nghĩ rằng huynh ấy đã hoàn toàn bỏ qua ý đồ đoạt vị. Nhưng là Hoàng thượng vẫn như cũ không yên lòng, mời cao tăng bày trận vây khốn huynh ấy. Sau khi biết chuyện này ta liền chạy đến cứu huynh ấy, nhưng ta mặc dù võ công có cao cũng không hiểu được kỳ môn trận pháp, nếu không phải Vô Thiện đại sư mở lòng từ bi thì ta đã sớm chết rồi. Tiên Hoàng hậu biết được chuyện này liền tự mình cầu xin Hoàng thượng bỏ qua cho ca ca ta, nàng nói Tấn vương vì không muốn nàng lấy cái chết chứng minh cho nên mới không công thành, phần ân tình này nàng không có gì báo đáp, chỉ mong Hoàng thượng giơ cao đánh khẽ bỏ qua cho hắn một lần.
Sau Hoàng thượng và tiên Hoàng hậu tự mình thả ca ca ra. Trước lúc ca ca đi liền đưa ta phó thác cho tiên Hoàng hậu, nói rõ ta là cô nhi không nhà để về, muốn nàng ấy che chở cho ta. Thật ra ca ca ta biết hoàng cung hiểm ác, muốn ta thủ hộ người trong lòng thay hắn. Ta cũng hiểu được điều đó, cho nên cùng Hoàng hậu vào cung.
Sau khi ta tiến cung rồi, ca ca càng thay đổi đến mức hoang đường, còn là một thân đánh bạc đến thiếu nợ, may nhờ có phụ thân của Ngu thượng nghi thay huynh ấy trả nợ, vì vậy ca ca mới đem tòa núi hoang kia giao cho người của Ngu gia.” Nói tới chỗ này Vân Thanh dừng lại, quay người nhìn Thường Hy, trên mặt nộ ra một nụ cười, nói: “Ngươi hiện tại đã biết được bảo bối trong núi hoang kia rồi chứ? Đó là ca ca ta muốn thông qua bàn tay của ngươi giao cho Thái tử gia.”
Thường Hy sửng sốt, ngay cả Tiêu Vân Trác cũng ngây ngẩn cả người, hai người liếc mắt nhìn nhau, Thường Hy bật cười nói: “Cô cô nói cái gì? Ta thế nào nghe không hiểu? Chẳng lẽ ngài ấy có bản lãnh đoán trước được sự việc, biết ta về sau sẽ tiến cung, biết ta sẽ ở bên cạnh Thái tử gia hay sao? Chuyện này cũng quá hoang đường rồi!”
Đây quả thực là không thể tưởng tượng nổi, Thường Hy vô luận cũng không có cách nào tin tưởng được. Ngay cả Tiêu Vân Trác cũng nghi ngờ, chuyện này sao có thể đây?
“Vô Thiện đại sư nói mỗi năm trăm năm Đỉnh Nguyệt quốc sẽ xuất hiện một thần nữ hộ quốc, nữ tử này sẽ giúp dẹp yên thiên hạ, bình ổn giang sơn. Thủy tổ Hoàng hậu năm trăm năm trước chính là thần nữ hộ quốc, nàng cùng thủy tổ Hoàng đế chính là cùng năm, cùng tháng, cùng ngày, cùng thời khắc sinh ra, mi tâm mang ngũ thải liên hoa, trợ giúp thủy tổ Hoàng đế lập nên Đỉnh Nguyệt quốc, từ đó Đỉnh Nguyệt quốc trở nên dần dần cường thịnh. Mười bảy năm trước vừa đúng chu kỳ năm trăm năm, nữ tử sinh cùng ngày, cùng tháng, cùng năm, cùng thời khắc với Thái tử điện hạ, mi tâm có ngũ thải liên hoa đúng là thần nữ hộ quốc, cũng chính là chân mệnh thiên nữ mà trong và ngoài cung đang đồn đại.”
Thường Hy nghe đến đó vẫn chưa hiểu, chuyện này cùng nàng có quan hệ gì? Nàng không phải là thần nữ hộ quốc, nhưng là nàng lần đầu tiên nghe thấy thủy tổ Hoàng hậu là hộ quốc thần nữ đấy!
Thường Hy không hiểu nhưng Tiêu Vân Trác lại hiểu được, thì ra Tấn vương đã sớm biết Thường Hy là thần nữ hộ quốc cho nên mới đem núi hoang giao cho người của Ngu gia. Khó trách lần trước Ngu Thụy Lân nói với hắn, thời điểm Tấn vương đem núi hoang kia giao cho phụ thân hắn liền không cho phép bán cho người khác, thì ra là như vậy.
Tiêu Vân Trác không nghĩ tới Tấn vương cư nhiên lại yêu ai yêu cả đường đi, chỉ vì mẫu hậu của hắn mà tình nguyện đem bảo bối đưa lên cho hắn, còn khiến Vân Thanh vào cung bảo hộ mẫu hậu của hắn, hôm nay lại tới bảo hộ hắn. Nghĩ như vậy, Tiêu Vân Trác nhìn Vân Thanh nói: “Từ nhỏ đến lớn, thời điểm mỗi lần ta bị hành thích, người đến cứu đều là cô cô?”
Vân Thanh yên lặng gật đầu một cái, nói: “Đây đều là ca ca ta dặn dò, huynh ấy nói cần phải chiếu khán tiên Hoàng hậu và hài tử của nàng thật tốt, cho nên dù là thời điểm nào ta cũng đem an nguy của Thái tử đặt lên đầu.” Nói tới chỗ này liền thở dài, lại tiếp tục: “Ám sát bên ngoài cung lần trước nằm ngoài dự đoán của nô tỳ, không nghĩ tới bọn họ cư nhiên dám ra tay. Ta vốn tưởng rằng sau nhiều năm như vậy bọn họ đã bỏ đi rồi, khiến Thái tử gia sợ hãi, đều là nô tỳ không tốt.”
Thần sắc Thường Hy khẽ biến, thanh âm mang theo tức giận, nhìn Vân Thanh nói: “Cô cô, người biết những người kia là ai sao? Bọn họ đến tột cùng là người nào? Lại dám phách lối như thế, dưới chân thiên tử lại cư nhiên dám ám sát Thái tử, quả thật chính là không muốn sống nữa! Rốt cục bọn chúng là những ai?”
Thần sắc Tiêu Vân Trác cũng rất ngưng trọng, hắn một mực điều tra nhưng cũng vẫn chưa tra ra được là ai, cái này giống như cây gai nghẹn ở cổ họng, khiến người ta căm tức!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]