Sau khi Thường Hy ngã xuống đất, mơ hồ thấy được một bóng người đong đưa trước mặt, mặc dù nhìn không rõ lắm nhưng cũng biết được đó là một nam nhân. Nàng cực lực muốn giãy dụa nhưng tiếc rằng hữu tâm vô lực, cuối cùng vẫn hôn mê bất tỉnh.
“Mang nàng đi. Ngươi tính toán kỹ thời gian, đợi đến khi có người đến liền hành sự.” Dương Lạc Thanh ác độc nói. Nàng không muốn khai chiến cùng Thường Hy, ở trong lòng của nàng vốn đem Thường Hy trở thành đường lui sau cùng. Chỉ tiếc nàng ta đã động đến Chuyên Tôn Nhạc Đan, chạm vào ranh giới cuối cùng của nàng.
“Ngươi thật vì hắn xuống tay. Có đáng giá không?”
“Đừng lên mặt dạy bảo ta. Chuyên Tôn Tử Di, đừng quên bây giờ chúng ta là đồng bọn.” Dương Lạc Thanh phiền muộn nói, mọi chuyện phát triển vượt ra ngoài khỏi dự liệu của nàng, nàng căn bản còn chưa kịp chuẩn bị dự phòng.
Nam tử trước mắt này chính là huynh đệ cùng cha khác mẹ với Chuyên Tôn Nhạc Đan, thay thế hắn đảm đương trách nhiệm làm con tin, lục hoàng tử Chuyên Tôn Tử Di. So với Chuyên Tôn Nhạc Đan, Chuyên Tôn Tử Di có thêm vài phần khí thế dương cương, không có loại vẻ đẹp âm nhu kia, làm người ta vừa nhìn liền cảm thấy ấm áp như ánh mặt trời tháng ba, sảng khoái dễ chịu. Nhất là nụ cười luôn thản nhiên như có như không của hắn, coi như vào thời khắc này nụ cười ấy vẫn chưa từng biến mất.
“Không dám quên. Hợp tác với ngươi đúng là bất đắc dĩ. Nhưng có một chuyện phải nói rõ ràng, việc này xử lý xong, ngươi phải đảm bảo Minh tông đem Ngu Thường Hy gả cho ta!” Chuyên Tôn Tử Di trịnh trọng nói.
“Ngươi yên tâm, ngươi chỉ cần làm theo kế hoạch. Xảy ra loại chuyện đó, nàng ngoại trừ gả cho ngươi thì còn có thể gả cho ai?” Dương Lạc Thanh khinh thường nói.
“Cũng đúng, chẳng qua ta nhìn nàng ta có chút cứng đầu. Trước tiên cứ mang người về rồi nói.” Chuyên Tôn Tử Di khom người đem Thường Hy vác lên vai, vào trong nội thất rồi nhảy ra khỏi cửa sổ, hướng Bích Tiêu điện đi tới.
Bích Tiêu điện đã từng là chỗ ở của Chuyên Tôn Nhạc Đan, sau khi Chuyên Tôn Tử Di đến liền tiếp nhận nơi này. Điện nằm bên cạnh vườn hoa phía tây, mặc dù không phải rất lớn nhưng cũng được coi là đại viện có gian trong gian ngoài, tinh xảo hoa lệ. Trong sân trồng đầy châu bích la. Giờ phút này lá châu bích la xanh mướt đang chập chờn đung đưa theo gió, đợi đến thời điểm mùa thu, cả nơi này sẽ chìm trong sắc hoa đỏ lửa.
Chuyên Tôn Tử Di đã từng ghét nhất hoa châu bích la, nhưng tiến vào nơi này lại không có ý định đem nhổ hết hoa đi, dù sao đây cũng là thứ thuộc về cố hương, nhìn đến bọn chúng cũng có cảm giác thân thiết. Hiện tại hắn có chút hiểu tại sao Chuyên Tôn Nhạc Đan lại trồng nhiều hoa châu bích la ở đây như vậy rồi.
Đem Thường Hy đưa vào phòng ngủ. Chuyên Tôn Tử Di nhìn khuôn mặt tuyệt mỹ say ngủ đúng là có chút rung động, mỹ nữ như vậy thất khiến nam nhân điên cuồng. Nhưng là sau khi đem Thường Hy đặt lên giường hắn lại không có bổ nhào lên phía trước, ngược lại lấy một ly nước lạnh, đem nước vảy lên mặt Thường Hy.
Xúc cảm lạnh như băng khiến Thường Hy chậm rãi tỉnh lại, khẽ hé mở mi mắt nặng trĩu. Đập vào mắt nàng là khuôn mặt có chút quen thuộc, trong lúc bất chợt nhớ ra chuyện tình trước khi mình té xỉu. Thường Hy chợt ngồi dậy, cúi đầu nhìn mình, thẳng đến khi chắc chắn bản thân không hư hao chút nào mới thở phào nhẹ nhõm, mở miệng hỏi: “Ngươi là ai?”
“Cô đoán xem ta là ai?” Nữ tử này rất trấn định, xem ra có chút ý tứ.
Thấy bộ dạng vô lại cà lơ phất phơ của Chuyên Tôn Tử Di, nhất là điệu cười nửa miệng kia lại càng khiến nàng bực bội. Cung điện này… Nhìn quen mắt như vậy… Trong lúc bất chợt Thường Hy hiểu được, nhìn hắn hỏi: “Lục hoàng tử?”
“Quả nhiên là thông minh, nhanh như vậy đã đoán ra được ta là ai, cô cũng chưa có gặp qua ta lần nào.” Chuyên Tôn Tử Di cười hì hì nói, vừa nói vừa tiến lên phía trước hai bước, đến gần Thường Hy.
Thường Hy giống như gặp đại địch, tiến vào bên trong một chút, quát lên: “Ngươi đừng qua đây! Ngươi muốn cái gì cứ nói thẳng, Dương quý nhân cho ngươi, ta đây chưa chắc không thể làm được. Ngươi nếu như thật làm dơ bẩn trong sạch của ta, ta sẽ liều mạng với ngươi. Bằng bản lĩnh của ta, chỉ cắn bừa một cái cũng sẽ chạm tới xương ba phần, chớ nói đến việc cố ý gài tang vật hãm hại ngươi, đó là chuyện dễ như trở bàn tay!” Thường Hy chỉ muốn mìn có thể mau chóng thoát khỏi hiểm cảnh cho nên thuận miệng là nói ra hết. Hơn nữa nàng cũng hy vọng Chuyên Tôn Tử Di không phải là một nam nhân không có não, nếu không hắn bị người ta xúi giục, hắn ngu ngốc nàng cũng toi đời. Nếu như thực sự bị hắn làm ô uế, nàng còn gì mặt mũi mà sống trên đời này nữa!
“Đến địa bàn của ta còn dám nói điều kiện với ta, coi như cô có cốt khí!” Chuyên Tôn Tử Di tuy nói vậy nhưng bước chân không có dừng lại.
“Ngươi còn tiến lên phía trước một bước, cô nãi nãi này sẽ đụng đầu chết ngay tại nơi này cho ngươi xem! Ta nói cho ngươi biết, ta mặc dù tay trói gà không chặt nhưng nếu muốn tìm chết thì ngươi cũng không thể ngăn được!” Thường Hy đem đầu nhắm ngay vào vách tường, một bộ liều mạng không cần suy nghĩ.
Chuyên Tôn Tử Di lúc này mới dừng lại bước chân, châm chọc nói: “Nữ nhân cay cú này hắn thấy thế nào mà lại để vào mắt?”
“Người nào?” Thường Hy không hiểu hỏi. Nam nhân này có tật xấu hay không, nói chuyện cứ úp úp mở mở.
“Chuyên Tôn Nhạc Đan, còn có thể là ai?” Khóe miệng Chuyên Tôn Tử Di nhếch lên một nụ cười thật lớn, nhìn Thường Hy nói.
“Phi! Ngươi không cần quan tâm! Ngươi cái tên tiểu nhân hèn hạ vô sỉ, thừa dịp ta không thể liền đánh lén sau lưng. Nói chuyện với ngươi ta cũng cảm thấy bẩn, lăn ra xa một chút!” Thường Hy có chút giận. Nàng chính là nữ nhân chanh chua thì thế nào, ngày hôm nay nếu không biểu hiện một chút phong thái chanh chua cho hắn xem thì thật đúng là uổng phí cái hư danh này. Nghĩ tới đây nàng liền túm lấy cái gối ở bên cạnh nhằm hướng Chuyên Tôn Tử Di mà ném, vừa ném vừa nói: “Cổ nhân có nói: quân tử quên mình vì nước. Ngươi ngay cả một chuyện như thế này cũng dám làm, đúng là không có phu tử dạy bảo. Nam nhân các ngươi tranh quyền, tranh thế, tranh nữ nhân, điều này không nói làm gì. Nhưng làm việc phải có phong thái của quân tử, bất kể thủ đoạn gì cũng chính đại quang minh mà làm. Ngươi lén hạ độc thủ sau lưng ta như vậy chính là hèn hạ trong hèn hạ, vô lại trong vô lại. Ngươi không chỉ làm mất mặt phu tử dạy bảo ngươi, mất mặt cha mẹ sinh ra ngươi, còn làm mất mặt quốc gia của ngươi! Đối phó với một nữ nhân như ta thì coi là bản lãnh gì, có năng lực thì ngươi quang minh chính đại hướng Hoàng thượng cầu hôn ta đi! Biết rõ tự mình không thể làm được, lúc này mới cấu kết cùng Dương Lạc Thanh hạ độc thủ sau lưng ta. Ta nói cho ngươi biết, bà nội ngươi đây không có gì chỉ có ngông nghênh. Ngươi nếu dám dùng vũ lực làm tổn hại thanh danh của ta, ta liền liều mạng với ngươi, trước khi chết cũng kéo bằng được cái đệm lưng, trên đường xuống hoàng tuyền cũng không cô đơn. Ta còn muốn đến trước mặt diêm vương gai nói rõ tội trạng của ngươi, để cho ngươi đời đời kiếp kiếp không thể đầu thai, vĩnh viễn làm cô hồn dã quỷ…”
Chuyên Tôn Tử Di mở to mắt nhìn chằm chặp Thường Hy. Ngày hôm nay coi như biết được cái gì gọi là miệng lưỡi lưu loát, cái gì gọi là thao thao bất tuyệt, cái gì gọi là phong thái của nữ nhân chanh chua, cái gì gọi là khó lòng giãi bày rồi! Ngu Thường Hy này chính là nữ nhân trong đoan trang hào phóng, biết tiến biết lùi, tri thư đạt lễ trong miệng mấy kẻ ngoài kia đó sao?
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]