Vạn Thịnh vội vàng tiến lên nói: “Hồi bẩm Hoàng thượng, người Dương quý nhân nói nô tài đã đi tìm rồi, nhưng là hạ nhân của Cẩm Hoa hiên nói căn bản là không có người kia, cho nên nô tài không biết phải làm sao mới trở về phục mệnh!”
Lời này vừa nói ra, trong phòng nhất thời rét căm căm. Thân thể Dương Lạc Thanh thoáng sững lại một cái, này… Điều này sao có thể? Nàng rõ ràng đã mua được hai người, làm sao lại?… Nghĩ tới đây nhìn về phía Thường Hy, chỉ thấy Thường Hy đang nhìn nàng, khóe miệng mang theo một tia đắc ý, trong lúc bất chợt liền hiểu, chính mình đã bị người ta tính kế rồi, trước mắt bỗng tối sầm liền hôn mê bất tỉnh!
Lúc này Thái y cũng ra ngoài bẩm báo, Mạnh Điệp Vũ xác thực là bị trúng phong hàn, sau lại biến chứng thành ho lao, lúc này mới qua đời. Hoàng đế dứt khoát giải quyết, hạ lệnh đại táng cho Mạnh Điệp Vũ, theo nghi thức của công chúa mà chôn vào tổ phần của Mạnh gia.
Dương Lạc Thanh tội phỉ báng vu cáo, Mị phi cũng đương nhiên không để vuột mất cơ hội tố cáo, hung hăng cho nàng một cước. Hoàng đế giận dữ, đem Dương Lạc Thanh cách chức làm tuyển thị.
Hoàng đế vừa nhúng tay, chuyện rất nhanh liền được giải quyết. Chỉ là chuyện này có chút quá nhanh, nơi này có rất nhiều điểm nghi vấn cần được điều tra nhưng cũng bị vị cao cao tại thượng trên kia trực tiếp bỏ quên mất. Thường Hy có điểm kỳ quái, tựa hồ như Hoàng đế biết cái gì, nhưng kết thúc nhanh như vậy cũng thật hợp với tâm tư của nàng. Dù sao Mạnh Điệp Vũ cũng là giả chết, mặc dù không biết dùng biện pháp gì trông rất giống chết thật nhưng là nếu làm trễ nải thời gian nàng sống lại chỉ sợ không ổn.
Đưa tiễn đoàn người kia đi, Thường Hy lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, nhìn Tiêu Vân Trác nói: “Làm ta sợ muốn chết, nguy hiểm thật a!”
Khóe miệng Tiêu Vân Trác co rút, cắn răng nói: “Sợ cái gì? Rõ ràng là có chuẩn bị mà đến?”
“Hả? Nghĩa là sao?” Thường Hy sửng sốt, hỏi vội.
“Ta lệnh cho Trịnh Thuận đi xử lý đám người kia, nàng đoán xem chuyện gì xảy ra?” Tiêu Vân Trác nghiến răng nói.
Thường Hy nghe Tiêu Vân Trác nói thì tựa hồ cũng biết có chuyện gì đó xảy ra, nhưng là không biết đến tột cùng là cái gì, nhìn hắn hỏi: “Chuyện gì?”
“Trịnh Thuận vừa đem người trói lại thì Vạn Thịnh đã đến áp tải đi!”
“…” Thường Hy hết ý kiến. Tâm tình hoang mang của một đám người trong phòng tối nay đều là nước cờ của lão Hoàng đế kia a! Lão già giảo hoạt, mệt hắn còn làm bộ ngồi ở trên cao trưng ra bộ dáng nghiêm túc. Thật là càng nghĩ càng không biết Hoàng đế lão tử đang suy nghĩ cái gì, chẳng lẽ chuyện Mạnh Điệp Vũ giả chết hắn cũng biết?
Thường Hy không dám khẳng định, vô cùng buồn bực! Núi cao còn có núi cao hơn, cảm giác bị người khác lừa thật sự là không dễ chịu! Aii, thân là hạ nhân thì phải chịu những thứ này, thật sự không có biện pháp!
Tang sự của Mạnh Điệp Vũ được làm rất long trọng, đều là do Thường Hy lo liệu. Sau đó phải thu dọn Cẩm Hoa hiên, an bài cho nô tài trong đó, Thường Hy thật bận rộn đến nỗi chân đi như chạy. Về phần Vân Nương và Băng Lam, Thường Hy vốn định muốn đem hai người ở lại Đông cung, chỉ tiếc bọn họ đã quyết ra đi. Thường Hy cũng đã cho bọn họ một khoản tiền hồi hương, coi như là đã có gặp nhau thì cũng có lúc chia tay. Vân Nương còn bị việc Mạnh Điệp Vũ qua đời mà bệnh một trận, điều này khiến cho trước kia Thường Hy có không ưa thích bà ta thì này cũng phải công nhận là một người trung thành.
Trong nháy mắt đã đến cuối xuân đầu hè. Sau khi Dương Lạc Thanh bị giáng chức thì trong cung thanh tịnh đi một chút. Thường Hy cùng Tiêu Vân Trác cũng sống qua một đoạn thời gian vui vẻ như thần tiên quyến lữ. Mặc dù thỉnh thoảng đám Phùng Lương đễ cũng có nháo lớn nháo bé nhưng cũng không gây nên sóng gió lớn gì. Ở trong hậu cung, không có nam nhân làm chỗ dựa thì sống phải thông minh một chút.
Về chuyện lập Thái tử phi trong lúc bất chợt liền biến mất không thấy, tựa hồ như chưa từng có người nào nói qua chuyện này. Thường Hy rất hưng phấn, ít nhất trước mắt nàng không cần lo qua vấn đề này rồi!
“Ta nói đây là cái thứ trà gì a? Đắng muốn chết!” Chuyên Tôn Tử Di nhìn Thường Hy ai oán nói, khuôn mặt anh tuấn bây giờ nhăn thành một đoàn.
“Hoàng liên thanh hỏa trà. Lục hoàng tử gần đây hỏa khí quá vượng, uống chút trà này vừa hữu ích vừa khỏe mạnh.” Thường Hy cầm trong tay khung thêu hoa không nhanh không chậm xe chỉ luồn kim, nhìn cũng không thèm nhìn Chuyên Tôn Tử Di một cái. Từ lần trước hắn tại Linh Lung các đánh ngất xỉu nàng coi như kết thù. Trong khoảng thời gian này, vị lão huynh kia thật không ngại cực khổ mỗi ngày đều tới Đông cung, sớm đi tối về, quả thật đã đem Đông cung làm nhà mình, nói gì đến Bích Tiêu điện, cả ngày hoang vắng đông lạnh, nếu như nó có linh hồn thì cũng nghẹn khuất rồi!
Gương mặt Chuyên Tôn Tử Di nhăn nhó giống như oán phụ, nói: “Cô tâm tình không tốt lại tới giày xéo ta! Ai làm cô tức giận, cô tìm người đó báo thù đi, mắc mớ gì tới ta?”
Thường Hy nghe đến đó khóe mắt lại rút, hận hận khẽ nghiến răng, chợt ngẩng đầu lên nhìn Chuyên Tôn Tử Di nói: “Nô tỳ cũng chỉ là một cung nữ, nào có bản lãnh đối chọi gay gắt với Hải Hà vương. Lục hoàng tử biết rõ ràng như vậy còn muốn nói cái gì nữa?”
Nghe được lời Thường Hy nói, Chuyên Tôn Tử Di nhịn không được, một ngụm trà vừa mới uống vào liền trực tiếp phun ra, ho khan vài tiếng, trừng to mắt mà nhìn Thường Hy nói: “Cô còn không có bản lãnh? Lần trước nô tài cận thân của Hải Hà vương bị đánh một trận thừa sống thiếu chết, là ai giở trò quỷ?”
“Kia không liên quan gì đến ta, tên cẩu nô tài kia không có mắt mới đắc tội Hoài Hòa công chúa, đáng đời!” Thường Hy thần sắc không thay đổi, vững vàng bất động, đánh chết nàng cũng không thừa nhận là nàng cổ động Tam công chúa ra tay. Chạy bộ, chống đẩy, đánh người đều do một tay nàng an bài, chỉ là mượn danh hiệu của Hoài Hòa công chúa thôi.
Nếu nói trong ba nữ nhi của Minh tông thì chỉ có Hoài Hòa công chúa Tiêu Vân Nhã này hợp với tính tình của nàng nhất. Trong mấy ngày nay, hai người không ít lần trong sáng ngoài tối cùng hợp tác chỉnh người, dĩ nhiên phạm vi mục tiêu bị chỉnh rất rộng nhưng tập trung chủ yếu vẫn là đối tượng kết thù cùng nàng, Trường Tín vương và Hải Hà vương.
“Gạt được người khác nhưng không gạt được ta. Người ta đang yên đang lành là một công chúa điện hạ, thoáng cái đã bị cô làm hư rồi, có thể thấy được gần mực thì đen gần đèn thì rạng. Ta nói cho cô biết, Trường Tín vương lần trước đắc tội với ta, cô nếu không giúp ta xả giận, ta liền đem chuyện cô điều khiển sau màn nói ra ngoài, xem cô thế nào giải quyết?” Chuyên Tôn Tử Di như tên trộm nói. Hắn dễ dàng sao, cũng đã phải nhờ vào một nữ nhân trút giận cho mình, hắn không còn mặt mũi nữa rồi. Làm con tin cũng không dễ chịu a!
Thường Hy đang muốn trả lời lại mỉa mai mấy câu, Vãn Thu lại vội vã chạy vào, cầm trong tay một phong thư đưa cho Thường Hy nói: “Vân Thanh cô cô đưa tin, chạy tám trăm dặm trực tiếp đưa tới đây!”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]