Chương trước
Chương sau


Edit: Nhoktho
Beta: Lan Hương

Như Phong nhìn thấy nữ tử này, còn chưa kịp hành lễ đã thấy Hoàng thượng bực mình mà nói: “Nàng tới nơi này làm gì?”

Nàng kia ánh mắt lãnh đạm, thản nhiên nhìn lướt qua Như Phong, chầm chậm mở miệng: “Bổn cung nghe nói bệ hạ muốn triệu kiến một mình Úy Trì Như Phong, nghe đồn Úy Trì Như Phong văn võ song toàn, mạo tựa Phan An, cho nên đã muốn tới gặp cho biết, không lẽ ngay cả điều này bệ hạ cũng không cho phép bổn cung sao?”

Nàng nói năng rõ ràng, giọng điệu và thần thái lúc nói chuyện cũng rất lạnh nhạt, dường như người trước mắt này không phải là hoàng đế cửu ngũ chí tôn, không phải trượng phu của mình, mà là một người không liên quan.

Như Phong sửng sốt, lập tức phản ứng lại, đành phải lập tức quỳ xuống, nói: “Vi thần tham kiến Hoàng hậu nương nương!”

“Hãy bình thân, con là bạn tốt của Dục Tuyên và Dục Tước, không cần đa lễ.” Hoàng hậu vội vàng đi đến nâng Như Phong dậy, tiếp tục nói: “Như Phong nhỏ hơn Dục Tuyên tới ba tuổi, thảo nào nhìn có vẻ nhỏ nhắn vậy.” ^_^

Hoàng hậu quan tâm nhìn Như Phong, khác một trời một vực với cách nói chuyện lạnh như băng với hoàng đế, khiến cho Như Phong thụ sủng nhược kinh, hơn nữa bà lại còn đỡ tay mình, khiến Như Phong càng thêm kinh ngạc.

Cho nên Như Phong bất giác đưa mắt nhìn hoàng đế, không ngờ lại thấy hoàng đế tươi cười!

Như Phong lại càng kinh ngạc thêm, hoàng đế hai lần phế hậu hai lần lập hậu, tưởng rằng là thật sự thích người phụ nữ này. Nhưng ánh mắt hoàng hậu nhìn hoàng đế hình như không tốt nha, hơn nữa hoàng đế lại không hề khổ sở! Quá kỳ lạ!

Như Phong cười cười, nói: “Nương nương, người không hề giống như là có hai đứa con lớn như nhị vị điện hạ, vừa rồi lúc thần thấy người, còn tưởng rằng người chỉ mới hai mươi tuổi thôi chứ.” Đây là lời nói thật của Như Phong, về phần người khác cho rằng là khen tặng cũng không liên quan đến mình. Nhưng mà hoàng hậu này thật xinh đẹp, có loại khí chất đặc biệt làm cho Như Phong cảm giác nàng rất quen thuộc, còn Dục Tước và Dục Tuyên có vẻ là tập hợp ưu điểm của hai người này, bộ dáng rất anh tuấn.

Hoàng hậu mỉm cười, nói: “Con thật khéo nói, lại đây, để cho bổn cung nhìn một chút.” Hoàng hậu buông ống tay áo của Như Phong ra, dạo quanh Như Phong một vòng, nói: “Như Phong thật tuấn tú nha, quả nhiên danh bất hư truyền. Khó trách mấy ngày nay có nhiều người tìm đến bổn cung như vậy, mỗi người đều muốn bổn cung tứ hôn cho.”

“Nương nương quá khen.” Như Phong cúi đầu nói, không phải vốn là một bộ túi da sao? Đáng giá để bà ấy chạy tới xem? Như Phong quên mất, hình như nàng không chỉ từng tự hào về dung mạo của mình một hai lần.

Nhưng mà ánh mắt hoàng hậu thật là lợi hại nha, hình như muốn nhìn xuyên thấu mình. Ánh mắt này ngoại trừ không có độ lạnh như cái nhìn của hoàng đế, à không, hình như độ nóng trong đó cũng là tương đương. Như Phong thầm than, lại tiếp tục liếc qua hoàng đế.

Vẻ mặt hoàng đế có chút thả lỏng hơn, nói: “Hoàng hậu, vừa rồi trẫm mới khảo nghiệm tài học (tài năng+học vấn) của Như Phong đó. Về phần tứ hôn thì đừng vội, hội thưởng hoa ngày mai sẽ có đông đảo thiên kim, đến lúc đó tin rằng Như Phong chắc chắn có thể gặp được một người con gái mình thích, Trẫm đáp ứng ngươi, có thể tứ hôn.”

Như Phong đành phải vội vàng tạ ơn.

Hoàng hậu nhìn Hoàng thượng, nói: “Ồ, hoàng đế cứ từ từ khảo nghiệm đi, bổn cung còn có việc đi trước.” Vừa nói vừa thi lễ với hoàng đế, nhìn thoáng qua Như Phong, dưới sự đồng ý của hoàng đế, rồi lập tức rời đi, nhanh chóng như lúc nàng đến.

Như Phong liếc nhìn bóng dáng hoàng hậu, vẫn thấy quen quen nha. Như Phong suy nghĩ một chút, trong khoảng thời gian ngắn vẫn không nghĩ ra được, sau đó nhanh chóng cúi đầu chờ đợi tiếp chiêu của hoàng đế.

Một hồi lâu Hoàng đế vẫn chưa mở miệng, Như Phong đương nhiên cũng không dám nói lời nào, nàng yên lặng đứng, hô hấp không khí mang theo hương trong hồ nước, tìm niềm vui trong đau khổ khi chờ đợi.

Hoàng đế đi vài bước, đưa lưng về cây cầu nhỏ nối với đất liền, nâng cằm Như Phong lên, nhẹ giọng nói: “Như Phong, ngươi thật sự rất hấp dẫn người ta đó.”

Trái tim nhỏ bé của Như Phong lập tức thắt lại, nàng trừng to mắt nhìn hoàng đế.

Hoàng đế hơi khom người xuống, mắt đối mắt với Như Phong, gần đến mức có thể nghe thấy hơi thở khi hô hấp.

“Trẫm nghe nói, ngươi… Thích nam nhân?” Hoàng đế mở miệng, hương thơm trên người rất quen thuộc, cực giống mùi hương mà mình thường xuyên ngửi thấy trên thân Vấn Trần!

Lúc Như Phong đang đứng ngốc, lại nghe hoàng đế mở miệng nói lần nữa: “Thật sự là một yêu tinh mê người nha!” Tay hắn đột nhiên vuốt ve khuôn mặt Như Phong. (hôn đi, hôn đi XD)

Đôi mắt Như Phong lại trừng lớn thêm, bàn tay giấu trong áo không kiềm chế mà nắm chặt lại, ghê tởm, thật muốn xé nát cái mặt bánh mì này của hắn! X((((

“Hoàng thượng, ngài là đang trêu ghẹo vi thần sao?” Như Phong thốt ra, lũi lại lấy khoảng cách với hoàng đế, cố gắng làm ình tỉnh táo lại, để tránh một phút xúc động lôi hoàng đế ra đập, nếu vậy chắc mình chết không thấy xác quá.

Hoàng đế đột nhiên mở miệng cười to: “Ha ha ha… Như Phong, ngươi thật sự là một bảo vật.”

Như Phong đứng cách hoàng đế xa một trượng, cúi đầu đến im lặng không nói. Cười cười cười, đem hàm răng cười cho rụng hết luôn đi, thật là, cùng là huynh đệ, sao Vấn Trần thì tốt như vậy, còn tên hoàng đế này lại tồi tệ như thế chớ?

Bên kia, có người vội vã gấp rút đi qua, báo cáo nói: “Bệ hạ, sứ giả Xuân Đằng quốc và Phồn Lũ quốc tới.”

Như Phong nghe thấy, thở dài một hơi, quả nhiên hoàng đế nhìn qua Như Phong, nói: “Ngươi lui ra đi, ngày mai lúc Thưởng Hoa hội nhất định phải tới.”

Như Phong đáp lời, nhanh chóng lui ra.

Đi qua được nửa cầu, Như Phong gặp mặt Dục Tước, Dục Tuyên và cả thái tử.

Sau khi thi lễ, Như Phong lén hung hăng trừng mắt nhìn Dục Tước với Dục Tuyên, ánh mắt ai oán, khiến bọn họ không hiểu nguyên do, vì cố kỵ thái tử bên cạnh, cho nên cũng không hỏi.

“Úy Trì tướng quân vừa rồi cùng hoàng thượng nói gì vậy? Sao sắc mặt tái nhợt như thế?” Thái tử chậm rãi hỏi thăm, nhẹ liếc mắt nhìn Dục Tước và Dục Tuyên .

Như Phong buộc lòng phải cung kính trả lời: “Cũng không có gì, chỉ là hỏi vi thần một vài việc nhỏ thôi.”

Thái tử hừ một tiếng, đưa ánh mắt quỷ dị nhìn Như Phong, nói: “Vậy bỏ đi, bọn ta còn có việc, đi trước.” Vừa nói vừa dẫn đầu đi trước.

Dục Tước và Dục Tuyên cũng đuổi theo, chỉ có Dục Tuyên nhỏ giọng nói thêm: “Như Phong, chúng ta đêm nay lại trò chuyện.” Vừa nói vừa đá lông nheo. (==!!)

Như Phong chớp mắt mấy cái, tức giận mà trừng mắt nhìn hắn, nhưng cũng ngoan ngoãn rời đi.

Có tiểu thái giám dẫn đường ở phía trước, cho nên Như Phong cũng không lo lắng sẽ đi lạc. Nhưng mà bây giờ nàng đã không còn tâm trạng xem những kiến trúc hùng vĩ này nữa, tâm trạng nàng hiện giờ rất là cực kỳ tệ, càng tệ hơn nữa là, ngay khúc quẹo, tiểu thái giám biến mất, thay vào đó lại là một nữ tử.

Người này thân hình nhỏ nhắn xinh xắn, nàng có khuôn mặt hình quả trứng, mặt hồng môi đỏ, vẫn còn nét ngây thơ, mặc một bộ váy tơ tằm mày hồng phấn rực rỡ, cả người như một đóa hoa đào kiều diễm.

Hình như thấy quen quen nha! Như Phong thở dài, trí nhớ của nàng cũng xem là khá tốt, đương nhiên nhớ cô bé này là nữ tử gặp được lúc lần đầu tiên vào cung, lần ấy cô bé làm bộ sái chân, kết quả mình không thèm để ý, cô nhóc liền tức giận bỏ đi. Lúc ấy mình còn tưởng rằng cô bé là do Vấn Trần phái đến, không ngờ sau này mới biết được ý nghĩ của mình rất nhàm chán.

Nhưng mà lần này, sao nàng lại xuất hiện nữa? Lại còn là ban ngày ban mặt? Không lẽ lại biễu diễn màn sái chân thêm lần nữa hả?

Cho nên lúc Như Phong nhìn thấy cô nhóc, chỉ mỉm cười gật đầu, rồi định lách qua cô đi tiếp.

“Chậm đã!” Cô gái khẽ quát một tiếng, trừng to mắt nhìn Như Phong.

Như Phong đành phải dừng cước bộ, bất đắc dĩ nhìn nàng, nói: “Tiểu thư có chuyện gì à?”

“Hừ, ngươi cho rằng ngươi có cái mã đẹp đẽ là hay lắm sao? Lúc nãy dám không để ý ta?” Cô gái dẫm sàn bình bịch đi tới trước mặt Như Phong, chống hông ngẩng mặt chỉ thẳng vào mũi Như Phong.

“Tiểu thư, nàng có chuyện gì thì mau nói, ta có việc phải rời khỏi đây.” Như Phong thật bất đắc dĩ nhìn cô bé trước mặt, lúc này chợt nhận ra, cô bé trước mặt này vô cùng xinh đẹp.

Ngũ quan cực tinh xảo xinh đẹp, da tay trắng nõn, lại thêm một đôi mắt thật động lòng người màu hổ phách, không phải là to, nhưng lại để lộ sự thông minh lanh lợi, hoạt bát giảo hoạt, đang yêu như một chú hồ ly bé con. Mặc dù bây giờ tuổi còn nhỏ, nhưng có thể biết được sau này cô bé lớn lên chắc chắn sẽ là một đại mỹ nhân.

Nhưng mà… Như Phong nhìn cách ăn mặc của nàng, vì có bôi son trát phấn, cho cho nên nhìn có hơi già trước tuổi, chẳng ra sao, lại còn phá đi khí chất hoạt bát đáng yêu của nàng.

“Thật là một cố bé đáng yêu nha.” Như Phong thở dài nói, nhìn thẳng vào mắt của cô bé, mỉm cười nói, “Tiểu thư, nàng có một đôi mắt thật sự rất đẹp đó.”

Mặt cô bé lập tức đỏ lên, bỏ cái tay đang chỉ vào Như Phong xuống, lắp bắp nói: “Ngươi… Ngươi nói bậy bạ gì đó đây? Cẩn thận ta trị tội ngươi!”

Như Phong chắp tay rồi thi lễ, trêu tức nói: “Vi thần tham kiến công chúa điện hạ!”

“Gì? Sao ngươi biết ta là công chúa vậy?” Công chúa khó hiểu hỏi.

Như Phong rất không có trách nhiệm trả lời: “Đoán thôi!” =_=

“Hừ!” Công chúa khẽ hừ một tiếng, trừng mắt nhìn Như Phong.

Như Phong cười nói: “Công chúa gọi thần lại có việc sao?” Có cô công chúa đứng trước mặt, Như Phong vốn không biết nhiều quy định, cho nên trả lời tương đối tùy ý.

Như Phong nhìn thoáng bốn phía, nhưng mà nơi nơi đều có ngã rẽ, cỏ cây tươi tốt, dường như chưa ai đi qua nơi này. Nhưng mà vì không để thêm phiền toái, Như Phong vẫn muốn mau chóng kết thúc cuộc nói chuyện với công chúa, vì vậy liền nói: “Nếu như không có việc gì thì thần phải đi đây.” Cất bước định rời đi.

“Chờ một chút!” Công chúa đột nhiên kéo góc áo Như Phong, mím miệng bất mãn mà nhìn.

Như Phong khẽ thở dài, nói: “Rốt cuộc nàng muốn nói cái gì?” Thật sự là một nhóc con xấu tính chưa trưởng thành.

Công chúa trông mong mà nhìn Như Phong, nói: “Ta nghe nói ngươi rất gần gũi với hoàng thúc hả?”

Như Phong cả kinh, cẩn thận nhìn cô bé một cái, nói: “Là có quan hệ, thật ra, ta và nhị ca, Tam ca của nàng cũng rất quen biết.” Thấy công chúa chưa phản ứng lại, Như Phong nói tiếp: “Công chúa, ngươi rất xinh đẹp, rất đáng yêu, nhưng mà tuổi của nàng còn nhỏ, cho nên tốt nhất không nên đánh nhiều phấn như thế, tự nhiên là đẹp nhất.” Như Phong không nhịn được nữa, nhìn khuốn mặt nhỏ nhắn đáng yêu mà bị son phấn bao phủ này, thật phí của trời nha.

Công chúa nhất thời thẹn quá thành giận, buông ra góc áo Như Phong ra, dậm chân, nói: “Ai cần ngươi lo! Còn nữa, ta tên Đàm Đài Bối Dao, bổn công chúa cho phép ngươi gọi tên của ta, dù sao ta nghe nói ngươi cũng kêu tên các ca ca của ta.” Câu cuối cùng tiếng thật nhỏ.

Như Phong cười, nói: “Nàng thật sự là am hiểu lòng người*, cám ơn nàng nhé, Bối Dao.” Như Phong cảm giác được cái này tiểu công chúa đích xác rất đáng yêu, rất suất chân.
*nguyên văn: thiện nhân giải ý

Đàm Đài Bối Dao cúi đầu, chầm chậm hỏi một câu: “Vậy, ngày mai ngươi sẽ đi Thưởng Hoa yến sao?”

Như Phong tự nhiên gật đầu: “Đi chứ.” Hoàng đế đã ra chỉ ý rồi, có muốn giả bệnh cũng không được.

Đàm Đài Bối Dao sắc bén nhìn Như Phong một cái, rồi lại lập tức nói: “Ta đi đây.” Vừa nói vừa nhanh chạy đi, như một chú thỏ hoạt bát đáng yêu.

Như Phong cười lắc đầu, đi theo tiểu thái giám đột nhiên xuất hiện về phía cửa cung.

Lúc trở lại phủ Tướng Quân, Úy Trì Hòe Dương đã chờ sẵn ở chính sảnh, trừ Úy Trì Hòe Dương, còn có cha mẹ và Như Tuyết. Các hạ nhân đều đã lui xuống, cho nên trong chính sảnh rộng lớn cũng chỉ có nhà mình.

“Như Phong, Hoàng thượng nói với con chuyện gì vậy?” Úy Trì Hòe Dương mở miệng đầu tiên.

Như Phong lắc đầu, cố nén giận, nói: “Không có gì, chỉ là khảo nghiệm tài học của con thôi, và bảo con phải tham gia Thưởng Hoa yến ngày mai. Sau đó có người bảo có sứ giả tới, cho nên bảo con lui.” Như Phong nghĩ đến những việc tên hoàng đế đã làm với mình, tức đến nghiến răng nghiến lợi, ghê tởm, ông già không biết xấu hổ!

Có thể là tâm trạng Như Phong lộ ra ngoài, cho nên Lâm Ngọc Lan rất lo lắng gọi một tiếng: “Như Phong!”

Như Phong phục hồi tinh thần lại, nhìn thoáng qua Như Tuyết, nói: “Cha, mẹ, hai người chuẩn bị quần áo cho tỷ tỷ xong chưa? Ngày mai là một ngày quan trọng đó nha, khoa cử vừa xong, cho nên khẳng định có rất nhiều thanh niên tài tuấn ở đấy, đến lúc đó nói không chừng tỷ tỷ sẽ ưng ý một người nào đó thì sao.” Như Phong vừa nói vừa hướng nháy nháy mắt với Như Tuyết.

Như Tuyết đỏ mặt, nói: “Đệ đệ nói bậy bạ gì đó chứ?” Không phải đã biết mình thích ai rồi sao? Còn nói cái này. Như Tuyết nói thầm trong lòng, liếc nhanh Úy Trì Hòe Dương.

Úy Trì Hòe Dương nghe vậy, thì gật đầu đồng ý, nói: “Như Phong nói đúng, mấy năm trước con còn nhỏ, ta cũng không bắt buộc con, nhưng bây giờ con cũng hai mươi mốt tuổi rồi, nếu không gả thì trễ mất, cho nên nhân cơ hội này mà chọn lựa cho tốt đi, sau đó gia gia sẽ tìm bà mai.” Úy Trì Hòe Dương thản nhiên nói, vốn đã biết mấy năm bận rộn, nhưng con mình với vợ nó nhàn rỗi vậy, chẳng làm gì hết, thật là mệt khi cả một đôi cháu nam nữ đều không có mối cưới gả gì được.

Như Tuyết cúi đầu, thấp giọng trả lời.

Lâm Ngọc Lan thấy thế, vội vàng nói: “Lão gia à, trước kia cũng có người tới làm mai, là Nhị hoàng tử và Tam hoàng tử, khi đó bọn con chưa tỏ rõ chủ ý, cho nên cha xem bây giờ…” Bởi vì dính dáng chuyện đến triều đình, cho nên Lâm Ngọc Lan cũng không dám làm chủ, chỉ có thể ngoan ngoãn báo cáo lên trên.

Úy Trì Tùng lại nói: “Phải xem Như Tuyết thích không mới được, cha, con không đồng ý cha tự nhiên đem Như Tuyết gả ột người mà nó không thích. Cho dù Như Tuyết gả, cũng là gả cho người nó thích, đây là nguyên nhân chúng con chưa gả Như Tuyết đi. Chung thân đại sự, sao có thể vội vội vàng vàng mà quyết định chứ?” Úy Trì Tùng là người theo chủ nghĩ tự do luyến ái, lúc đầu hắn và Lâm Ngọc Lan yêu nhau cho nên mới nghĩ cách đến với nhau.

“Đúng vậy đúng vậy, gia gia, Như Tuyết phải thích mới được.” Như Phong vội vàng gật đầu phụ họa, nhưng lại buồn bực từ sau khi trở lại kinh thành, hình như Dục Tuyên với Dục Tước cũng không nhắc đến chuyện hôn nhân, chắc không phải bọn họ thay đổi chủ ý rồi chứ? Tuy nói Úy Trì gia và bọn họ đã ở chung trên một thuyền, nhưng theo lối suy nghĩ của bọn họ chắc phải có quan hệ thông gia với nhau mới có thể tin tưởng được chứ nhỉ?

“Hừ, thì bởi vì tụi bây cưng nó như vậy, cho nên nó đã hai mươi mốt tuổi rồi vẫn chưa thành thân, nói vậy cũng được sao? Không lẽ đến ba mươi tuổi nó mới thành thân sao? Lúc đó còn sợ chúng ta ra ý nhưng người ta cũng chưa thèm lấy nữa kìa!” Úy Trì Hòe Dương quét mắt nhìn mọi người, âm thanh lạnh lùng nói: “Còn nữa, Như Phong, cũng đã mười chín tuổi rồi, cả ngày lúc nào cũng lêu lổng với đám nam nhân, ta thấy con thật giống như trong lời đồn, là đoạn tay áo! Nếu thật sự là như vậy, ta sẽ chặt đứt chân của con đấy!”

Úy Trì Hòe Dương rất bất mãn nhìn Lâm Ngọc Lan và Úy Trì Tùng, nói: “Cũng là do chúng mày dạy dỗ con cái tốt quá mà, đứa nào cũng không muốn thành thân, ta mặc kệ, Thưởng Hoa yến ngày mai hai đứa tụi bây phải tìm một người để thành thân cho ta!” Ông ra tối hậu thông điệp. (na ná tối hậu thư ấy)

Như Phong cũng phẫn nộ, giải thích rằng: “Hừ, sao lại bảo con cả ngày lêu lổng với nam nhân chứ? Con đi với nam nhân là chuyện bình thường mà, nếu có một ngày con ở cùng một đám nữ nhân, vậy chắc khi đó người sẽ bảo con là kẻ sở khanh, cả ngày đùa bỡn con gái nhà lành, là một tay ăn chơi lăng nhăng lêu lổng? Nói chung bây giờ con chỉ là không muốn thành thân, không muốn! Dù sao gia gia cũng chỉ xem con như là một con ngựa giống của Úy Trì phủ mà thôi, vì chức năng của ngựa giống là để gieo giống, hừ, gia gia lúc nào cũng muốn người nối dõi, chưa từng nghĩ tới chúng con có nguyện ý hay không!” Như Phong nhấn mạnh, thanh âm sắc bén, ăn nói rõ ràng.

“Phản rồi, Úy Trì Như Phong, đừng tưởng rằng bây giờ không phải trong quân đội, đừng tưởng rằng mày đã trưởng thành, đủ lông đủ cánh, ta sẽ không có biện pháp trị mày! Người đâu——” Úy Trì Hòe Dương tức giận đến mặt đỏ bừng, một bên tức giận nhìn Như Phong, miệng thì la lớn.

“Sao?” Như Phong lớn giọng nói, “Không lẽ ông muốn bảo con nằm sấp rồi đánh một trận? Hay là gọi Chung Anh? Bây giờ con không thể dùng nội lực, nhưng nếu như nổi điên, con cũng sẽ thắng đấy.” Như Phong lầm bầm: “Thật muốn nói mọi chuyện cho ông nghe. . .” Sau khi nói xong hết mọi chuyện rồi, xem gia gia còn muốn mình lấy vợ nữa không?

Thấy vẻ mặt khinh thường của Như Phong, lại nghĩ đến nó chống đối, Úy Trì Hòe Dương chịu không được kích thích này, rất nhanh phải vỗ vỗ ngực nói: “Mày —— mày—— Thằng cháu bất hiếu!” Nói xong thì không thở được nữa, sau đó thì lăn ra xỉu. @[email protected]

Như Phong cùng những người khác đều giật mình, Như Phong cũng vội vàng chạy lại, ấn huyệt nhân trung giữa mũi và miệng, rồi đè ngực, Úy Trì Tùng cũng vội vàng tìm thuốc Túy Nguyệt làm ra, bỏ vào miệng Úy Trì Hòe Dương.

Một lát sau, sau khi bận rộn một hồi, Úy Trì Hòe Dương từ từ tỉnh lại, nhìn thoáng mấy người đang vây xung quanh mình, nói: “Tức chết ta rồi.”

Như Phong vội vàng áy náy nói: “Xin lỗi, gia gia, là con không tốt, hôm nay tâm trạng con tệ lắm, cho nên nói chuyện không chú ý đúng mực, người không nên tức giận, Thưởng Hoa yến ngày mai, chắc chắn con sẽ tìm ra một ý trung nhân mà.” Trong lòng rất áy náy, rõ ràng Túy Nguyệt nói qua thân thể gia gia không thể chịu được kích thích, nhưng hôm nay mình lại mất khống chế, ngất, không lẽ mình bị hoàng đế và hoàng hậu kích thích tới như vậy?

Ai, nghĩ đến bọn họ, Như Phong lại không nhịn được thở dài nói: người hoàng gia thật phiền toái.

“Đúng vậy, gia gia, con cũng vậy.” Như Tuyết cũng sợ hãi nói, nàng đối với ai cũng có thể thoải mái tự nhiên, nhưng vẫn luôn sợ người ông này.

Sắc mặt Úy Trì Hòe Dương lúc này mới tốt hơn một chút, nhìn thoáng qua Như Phong và Như Tuyết, nói: “Hai đứa nói được thì phải làm được.”

Úy Trì Tùng và Lâm Ngọc Lan bên cạnh cùng liếc mắt nhìn nhau, thở dài.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.