Chương trước
Chương sau

Edit + Beta: Nhoktho
Những tháng ngày bình lặng chưa lâu, có người mang đến tin tức khiến mọi người nhăn mặt nhíu mày.
Chiến tranh mà, lúc nào cũng sẽ có tù binh, tù binh nếu không được trao đổi quay về thì sẽ bị giết chết. Nhưng mà đại đa số là đem đi trao đổi đưa người mình về.
Mà giờ phút này, binh lính bị bắt làm tù binh có người chạy trốn trở về. Ước chừng có mười mấy người, quần áo tả tơi, xanh xao vàng vọt.
Như Phong nhìn bọn họ, nói: “Làm sao để trốn ra được?” Những người khác cũng là lấp lánh hữu thần mà nhìn chằm chằm bọn họ.
Mười mấy binh lính đó bị mấy chục tướng quân nhìn chằm chằm đến nỗi bị khủng hoảng, một lúc lâu sau mới có một tên binh lính có vẻ là cầm đầu hồi đáp: “Bẩm nguyên soái, lúc chúng tôi bị bọn họ bắt được, thì bị giam lại, chờ trao đổi, không nghĩ tới trong quân bọn họ hình như xuất hiện chuyện gì đó, náo loạn một đêm, sau lại mấy chục huynh đệ mấy chục huynh đệ chúng tôi liền thừa dịp bọn họ náo động ầm ĩ chạy đi, đáng tiếc chỉ có vài người chúng tôi chạy thoát, những người khác đều bị giết chết lúc truy kích, nếu không tiểu nhân sống ở Lạc Nhạn thành từ nhỏ, cũng rất quen thuộc với địa hình nơi đây, công thêm vận khí chúng tôi, chúng tôi làm sao có thể trốn về đây?”
Như Phong đưa tầm mắt chuyển hướng trên người những người khác, thấy bọn họ cũng nhìn mình, nói: “Các ngươi khổ cực rồi, trước đi xuống nghỉ ngơi đi.”
Mười mấy binh lính nọ vâng lời lui xuống.
Như Phong nhìn những người khác, hỏi: “Đối với lời của bọn chúng, các ngươi thấy thế nào?”
Cao Uy cất cao giọng nói: “Nguyên soái, bọn họ nói chỗ quân địch hiện thiếu quân lương trầm trọng, bây giờ quân tâm không yên, mạt tướng cho rằng này có lẽ là một cái bẫy, chúng ta tuyệt đối không thể dễ dàng mắc hiểm, miễn cho tiến vào hang hổ, trúng gian kế của địch nhân.”
Như Phong gật đầu, đang muốn nói gì đó, Lãnh Vệ Điền lại mở miệng nói: “Nguyên soái, quân địch thiếu lương, đó là vì Nhị hoàng tử và Tam hoảng tử của chúng bất hòa, âm thầm cắt xén quân lương, hơn nữa trước đó không lâu chúng ta thiêu hủy lương thảo, cho nên bọn họ tin đồn thiếu lương hẳn là là thật. Nếu như thế, thì chính là cơ hội tốt ngàn năm có một của chúng ta, nếu như một kích tức trung*, quân địch chắc chắn nguyên khí đại thương, thậm chí chúng ta có thể kết thúc sớm chiến tranh.”
*“một kích tức trúng”:Ý nghĩa có thể nhìn ra, là một hiệp hay trận là đánh trúng mục tiêu.
Lữ Mãnh đồng ý nói: “Lời này xuôi tai, nhanh chóng chấm dứt chiến tranh là tốt, lão tử cũng không nhịn được nữa, trận này đánh cũng đã lâu lắm rồi!”
“Dù sao thì chúng ta cũng nên phái người tra xét xem thử đã, cẩn thận một chút vẫn tốt hơn.” Mã Thanh Thu cũng mở miệng nói.
“Tình hình trên chiến trường thuấn tức vạn biến*, chờ lúc ngươi điều tra ra, lương thảo của bọn chúng đã bổ sung xong, ưu thế của chúng ta cũng mất luôn.” Tôn tướng quân trừng mắt nói.
*thay đổi trong nháy mắt
. . .
“Nguyên soái, ngài thấy thế nào?” Mọi người ầm ĩ không ra kết quả, cùng nhất tề nhìn phía Như Phong.
Như Phong gõ gõ cái bàn, nói: “Bổn soái đã phái người đi dò xét.”
Mọi người sửng sốt, mặc dù không biết nguyên soái phái người đi lúc nào, nhưng vẫn hỏi liên tục.
“Nguyên soái, phái người cũng không biết lúc nào sẽ có kết quả, việc này không nên chậm trễ, hẳn là nên lập tức phái người đi tấn công.”
Như Phong nghiêng đầu, nhìn thoáng Vương Vi đang quay vòng con ngươi, nói: “Giám quân đại nhân, ngài thấy thế nào?”
Vương Vi ưỡn ngực, đắc ý nói: “Ngay cả một người không giỏi bày binh bố trận như ta mà còn cảm thấy đây là cơ hội tốt, nguyên soái ngài còn có gì phải do dự?”
Như Phong suy nghĩ rồi một hồi, mới nhíu mày, nói: “Nhị hoàng tử Xuân Đằng Quốc nghe nói lòng dạ thâm sâu, giảo hoạt vô cùng, bổn soái chung quy cảm giác được hắn sẽ không dễ dàng để lộ nhược điểm của hắn cho chúng ta, đây rất có khả năng là một nghi binh chi kế, cho nên chúng ta không thể rút lui.” Tuy nói thân phận binh lính này có vấn đề, có tin của mật thám vẫn xếp vào quân doanh của chúng, cho nên tin tức hẳn là chuẩn xác, nhưng mà Như Phong chung quy cảm giác được chuyện không đơn giản như vậy, cho nên mới chậm chạp chưa hạ quyết định.
“Nguyên soái, mạt tướng nguyện ý lãnh binh đi thử dò xét!” Lãnh Vệ Điền ôm quyền nói.
Như Phong khẽ nhíu mày: “Vạn nhất đó là một cái bẫy thì sao? Ngươi để các huynh đệ ở chỗ nào? Đến lúc đó bọn chúng một úng trung tróc miết. . . *.”
*bắt ba ba trong hũ – ra tay bắt địch khi địch không còn đường thoát (by tử linh)
“Nguyên soái, người ta nói phú quý hiểm trung cầu*, lần này có cơ hôi tốt như vậy bày ra trước mặt chúng ta, chúng ta sao có thể không hảo hảo nắm chặt? Càng huống chi họ lại không cố gắng tuyên truyền mình thiếu lương, đó cũng là chúng ta tự mình tìm hiểu, tin tức cũng không có vấn đề, chúng ta đây tại sao không thể xuất binh?” Lãnh Vệ Điền theo lý lẽ tranh luận.
*cầu được phú quý trong lúc nguy hiểm
“Nguyên soái, Lãnh tướng quân nói đúng, đây đúng là một cơ hội tốt!” Lữ Mãnh lần này không cùng Lãnh Vệ Điền cãi nhau nữa, ngược lại lên tiếng ủng hộ.
Kết quả Như Phong vẫn không đồng ý xuất binh, ngược lại phái người liên tiếp thăm dò.
Có mấy vị tướng quân rất là bất mãn, cả ngày ở cửa lều lớn lúc ẩn lúc hiện, nhìn thấy Như Phong thì liều mạng mà thuyết phục, hết lần này tới lần khác Như Phong bất vi sở động*.
*không có động tĩnh (?)
“Nguyên soái, vẫn nên cẩn thận một chút, một quyết định sai lầm sẽ khiến quân ta tổn thất rất lớn, thậm chí có thể là nguy cơ toàn quân bị diệt.” Cao Uy thở dài nói, hắn là một người cực kì ủng hộ quyết định của Như Phong.
Như Phong gật đầu, trong lều lớn đi tới đi lui, nói: “Phó soái, vạn nhất lần này thật là thật sự là tình huống tốt thì sao? Như vậy không phải lãng phí rồi cơ hội cực tốt sao?”
Cao Uy cười cười, nói: “Như Phong, bây giờ cháu còn tuổi còn trẻ, cháu không biết nếu như một quyết định sai lầm sẽ tổn thất mất bao nhiêu binh lính. Vài chục năm trước, quân ta đã gặp phải nguy cơ toàn quân bị diệt, lúc ấy bởi vì một quyết định khinh suất của gia gia cháu, làm cho đại quân nơi biên cương này tổn thất mất những binh lính tinh nhuệ nhất, nguyên khí đại thương. Lúc ấy, ở lúc cực nguy nan trước mắt, mọi người cũng tưởng rằng mình sẽ thua, viện quân cũng chưa tới, bọn ta cảm thấy mình đánh mất tánh mạng cũng không sao, nhưng mà chúng ta nên đối mặt dân chúng phía sau như thế nào? Bọn ta phải làm sao để ăn nói với hoàng thương và bách tính?” Cao Uy thay đổi xưng hô.
Như Phong dừng lại cước bộ, mở to hai mắt nhìn Cao Uy, nói: “Gia gia hình như cũng đã nói với cháu chuyện này, ông nói rằng lúc ông còn trẻ đã gây ra một sai lầm ở địch quốc, cuối cùng thái gia gia đã vì vậy mà bị thương.”
“Đó là chuyện lúc trẻ của gia gia cháu, chuyện chúng ta nói là chuyện ở mấy chục năm trước, khi đó cũng là chiến tranh với Xuân Đằng Quốc, lúc ấy nguyên soái bọn chúng cũng là Lợi Minh, nhưng mà so với bây giờ thì năm đó hắn giỏi hơn nhiều, là bởi vì hắn là một mưu sĩ rất lợi hại, hắn bây giờ, có lẽ đã già rồi.” Cao Uy thở dài, tiếp tục nói, “Tình hình cũng giống bây giờ , lúc ấy nguyên soái bị mọi người thuyết phục, nhưng vẫn chưa hạ mệnh lệnh, thì có người không tuân thủ quân kỷ, một mình xuất binh, muốn cướp công đầu, kết quả thất bại thảm hại, quân ta cũng chịu tổn thất rất lớn.”
“Vậy sau đó thì sao?” Như Phong vội vàng hỏi, nàng chưa từng nghe Úy Trì Hòe nói qua, tuy nói lúc gia gia giảng giải binh pháp cũng đôi khi nêu ra những ví dụ từ kinh nghiệm thực tế của mình, nhưng mà chuyện này chưa nói qua lần nào hết, ôi, là một ví dụ điển hình cho việc xấu khoe tốt che nè, chỉ nói gương khi mình thành công, nhưng thất bại lại không dám nói ra nha.( =))~ bạn Phong nói thẳng quá~)
Vẻ mặt nghiêm trọng của Cao Uy bỗng nở nụ cười: “Lúc ấy xuất hiện rồi một kỳ nhân, tuy hắn tuổi nhỏ, nhưng dụng binh lớn mật, rất có mưu kế, cho nên chúng ta chuyển bại thành thắng.”
“Tuổi còn nhỏ? Nhỏ nhiều không?” Như Phong thầm khen, thần đồng đây.
“Ha ha, Như Phong, rất ít người biết sự tồn tại của hắn, hắn chỉ lén lút đi tới trong quân, lúc nào cũng chỉ có gia gia của cháu mới gặp được hắn, bởi vì từ trước đến giờ ta với gia gia cháu như hình với bóng mới có cơ may gặp được hắn.” Cao Uy lộ một nụ cười hoài niệm, “Tinh điêu tế mài*, phong thần tuấn lãng**, là một thiếu niên xinh đẹp cực kì,nhưng khác với kiểu của cháu, chưa từng thấy hắn cười.”
*giống kiểu được gọt giũa cẩn thận, đẹp đẽ (by vficland)
“Nói như vậy là nhờ hắn, mọi người mới có thể vượt qua cửa ải khó khăn thêm lần nữa?” Như Phong hỏi, bê một ly trà cho Cao Uy, trên mặt lộ vẻ tươi cười, ha ha, băng sơn, chắc chắn không có được mị lực từ nụ cười như mình
Cao Uy nhìn nàng một cái, nói: “Đúng vậy, đương nhiên, trong đó cũng có công sức rất lớn của gia gia cháu, nhưng mà mưu kế của hắn không thể nghi ngờ là có sự giúp đỡ rất lớn. Nhưng mà hắn không muốn lưu danh, gia gia của chau mấy lần muốn công khai đều không được, cho nên tất cả mọi người tưởng rằng đó là biện pháp gia gia của cháu nghĩ ra được, khi đó, uy vọng gia gia cháu đạt tới đỉnh cao, Hoàng thượng mấy lần muốn đưa ơi gia gia cháu thăng lên làm Phiêu Kỵ nhất phẩm đại tướng quân, nhưng mà gia gia cháu chết sống không chịu, còn muốn xin hại từ tam phẩm xuống còn tứ phẩm, Hoàng thượng lúc ấy không đồng ý. Chuyện này trong ở kinh thành đã gây một hồi xôn xao huyên náo đấy.”
“Sao cháu không biết chuyện này?” Như Phong buồn bực, lúc ấy chắc mình đã sinh ra rồi.
“Khi đó cháu mới ba tuổi thôi, sao có thể nhớ kỹ chuyện này?” Cao Uy cười nói.
Như Phong sờ sờ đầu, không muốn nói cho hắn, mình từ nhỏ đến lớn ccos rất nhiều chuyện mình nhớ kĩ, kể cả mình sinh ra lúc nào, lúc nào cai sữa. Nhưng mà quả thực lúc đó mình không hề quan tâm đến quốc gia đại sự, vậy nên không biết cũng bình thường.
“Vậy thiếu niên kia bây giờ ở đâu?” Như Phong vội vàng hỏi, thật sự thần thông như thế, mình mời hắn đến hỗ trợ.
Cao Uy lộ ra vẻ mặt tiếc nuối, nói: “Không biết, sau khi chiến tranh kết thúc, hắn đã không thấy bóng dáng, bây giờ cũng đã trưởng thành một nam tử đẹp đẽ rồi nhỉ, ta là một người thô tục, nói thể nói ra rõ ràng phong tư* của hắn được.”
*thần thái, phong độ
Như Phong sờ sờ cằm, lên tiếng, mỹ nam! Mỹ nam đấy! Không biết bây giờ ở nơi nào?
“Cho nên. . . .” Cao Uy vỗ vỗ bả vai Như Phong, tổng kết nói, “lúc cháu ra quyết định nên cực kì cẩn thận, không thể gây ra sai lầm.”
Như Phong co quắp khóe miệng, lời này nói ra không phải cũng giống chưa nói sao? Nếu như không phải vì cẩn thận, mình sao có thể ngồi đây phiền não?
Rất nhanh, có người đưa tin, trong doanh trại quân địch dò xét, có lính đào ngũ xuất hiện, hơn nữa ở trên đường còn có thể nhìn thấy một ít binh sĩ già yêu, hơn nữa thật sự có tin đồn thiếu lương truyền ra. Vì thế, Lợi Minh đã chém chết mấy tên binh lính đào ngũ. Tương tự, hơn nữa triều đình Xuân Đằng Quốc truyền đến tin tức rằng, thế lực Đại hoàng tử và Nhị hoàng tử bây giờ đã là “tnhư nước với lửa”, đạt tới mức căng thẳng nhất, có lẽ, trong quân thiếu lương có một phần vì Như Phong tập kích, nhưng nguyên nhân chính yếu là do Đại hoàng tử trả thù.
Sau khi nghe được tin tức, những tướng quân đang do dự lập tức đứng về phía Lãnh Vệ Điền.
Như Phong trong lòng nghi ngờ rất nặng, tổng thể cảm thấy thật không thích hợp, chậm chạp không hại lệnh tập kích doanh, tin tức hiện tại lấy được quá dễ dàng, cho nên trừ phi có chút tin chứng thực kho lương quân doanh địch quốc thực sự không có lương thực, bằng không Như Phong vẫn sẽ hoài nghi. Tình huống bây giờ Như Phong cảm thấy rất kì lạ, Vân Thiên Trạch không thể yếu như vậy chứ? Đây rõ ràng là cạm bẫy!
Đáng tiếc có người bất mãn đối với sự do dự của Như Phong, dưới sự ủng hộ của giám quân, Lãnh Vệ Điền và Tôn tướng quân dẫn đầu binh lính dưới trướng của mình, muốn đoạt công đầu, đã thừa dịp đêm khuya nhanh chóng tiến đến đại doanh của địch.
Tin tức truyền đến, mọi người kinh hãi, nguyên soái tức giận!
*****
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.