Edit: Cẩn Beta: Lan Hương Sau hai ngày mê man liên tục thì Như Phong mới tỉnh lại, thế nhưng một lời cũng không nói, ánh mắt bình lặng, trống rỗng. “Sư huynh, tới giờ uống thuốc rồi.” Túy Nguyệt cẩn thận cầm cái bát trắng nhìn Như Phong, trong mắt tràn ngập vui sướng, cuối cùng sư huynh cũng tỉnh lại rồi! Tròng mắt Như Phong lay động nhìn Túy Nguyệt, không nói một câu mà vươn tay nhận cái bát, một hơi uống cạn, mày không chau, mặt cũng không nhăn một cái. Túy Nguyệt kinh ngạc, thuốc này thật sự rất đắng, nhớ lại hồi ở trên núi, sư huynh một mực không chịu uống uống, mỗi lần uống đều lần lựa day dưa, uống xong còn muốn mình cho nàng ăn mứt táo, đó là lúc sư huynh trẻ con nhất, hơn nữa nàng luôn la hét dược phải làm thành viên nàng mới chịu nuốt, nhưng thuốc muốn chế thành viên phải tốn rất nhiều thời gian, chỉ sợ thuốc viên còn chưa chế thành thì người đã sớm đến tây thiên. Không ngờ lần này sư huynh sảng khoái như vậy, ngay cả màn kỳ kèo mặc cả cũng không đem ra trình diễn. Túy Nguyệt và Hàn Sơn liếc mắt nhìn nhau, cả hai đều thấy được nét lo lắng trong ánh mắt đối phương. Còn Như Phong cũng đã ngã người nằm xuống giường, cả người thẳng tắp, hai mắt mở to, vẻ mặt đờ đẫn, nếu không có đôi mắt thỉnh thoảng chớp một cái thì nguời ta sẽ tưởng rằng đây chính là một cương thi. Túy Nguyệt cảm thấy có điều gì đó không bình thường, vội vàng cầm lấy tay Như Phong cẩn thận xem mạch. Xem xong rồi mới thấy khó hiểu mà nhìn Hàn Sơn: “Không có việc gì cả, hết thảy đều ổn.” Hàn Sơn mặt mày nhăn nhó kêu: “Sư huynh, sư huynh!” Như Phong động cũng không động một cái. “Chết rồi, chết rồi, không phải sư huynh xảy ra chuyện gì chứ?” Hàn Sơn ở trong phòng đi qua đi lại. Túy Nguyệt tặng cho hắn một cái lườm sắc bén: “Hừ, ngươi không tin vào y thuật của ta sao?” Hàn Sơn vội cười làm lành: “Ta không phải nói thân thể hắn có vấn đề, ta nói là tâm lý của hắn có vấn đề.” Túy Nguyệt suy nghĩ, cũng gật đầu đồng tình, nói: “Sơn trưởng và Dục Tước, Dục Tuyên hôm nay sao còn chưa có đến? Bọn họ không biết hôm nay Như Phong tỉnh lại sao?” Hàn Sơn hừ hừ mấy tiếng, tức giận nói: “Bọn họ có tới hay không thì có cái gì quan trọng? Mỗi lần sơn trưởng đến, ngươi lại khẩn trương, không chịu cho hắn và sư huynh ở riêng trong phòng. Dục Tước và Dục Tuyên đến, ngươi cũng khẩn trương, mà hai huynh đệ bọn họ cũng chỉ nhìn Như Phong rồi ngẩn người ra thôi à.” [a~ chua quá a~ mùi gì vậy cà?] Túy Nguyệt liếc Hàn Sơn một cái, tên ngốc này sao hiểu được lòng mình? Sư huynh vốn là thân nữ nhi, mình phải thay nàng bảo vệ bí mật đó cho nên không thể để sơn trưởng và sư huynh ở riêng trong phòng rồi, miễn cho hắn xốc chăn lên nhìn thương thế của Như Phong. Vừa nhắc Tào Tháo, Tào Tháo tới ngay, Mộc Vấn Trần cùng Dục Tước, Dục Tuyên kẻ trước người sau đi vào, thời gian không kém nhau là bao, trên mặt ba người đều tỏ ra vui sướng, chỉ là vẻ mặt Mộc Vấn Trần tương đối nội liễm*, vùng chân mày gần đây luôn nhíu chặt giờ đã giãn ra, vẻ mặt thả lỏng. [nội liễm: theo ta hiểu là, có cái gì cũng đều giữ lại trong lòng, không biểu lộ ra ngoài. Còn nếu nói một người nội liễm thì có thể hiểu là một người hướng nội ^ ^] Còn Dục Tuyên không để ý gì hết, hắn liền nhào tới gọi: “Như Phong, ngươi cuối cùng cũng tỉnh, làm hại chúng ta lo lắng muốn chết.” Như Phong như cũ không nói một lời, hai mắt mở to. Dục Tước đứng bên cạnh cảm thấy không thích hợp, duỗi tay ra quơ quơ trước mắt Như Phong, kết quả là Như Phong chớp mắt cũng không chớp một cái, vì vậy vội hỏi: “Như Phong, Như Phong, ngươi có khỏe không?” Thấy Như Phong không một chút động tĩnh nào, liền quay sang Túy Nguyệt chất vấn: “Thế này là làm sao?” Túy Nguyệt cũng không biết rõ ràng nên đáp: “Sư huynh mới tỉnh lại không lâu, vừa tỉnh lại đã như thế này rồi, chúng ta cũng không biết tại sao.” Dục Tuyên vừa nghe xong liền cầm lấy tay Như Phong liều mạng lung lay: “Như Phong! Như Phong! Không phải là ngươi trúng tà rồi chứ? Lời vừa nói ra đã bị mọi người trong phòng coi thuờng, trong giọng nói Hàn Sơn ẩn ẩn tức giận: “Có ngươi mới trúng tà ấy, sư huynh sẽ không có chuyện gì.” Mộc Vấn Trần vẫn im lặng quan sát, phất tay áo một cái, Dục Tuyên lảo đảo vài bước rời khỏi vị trí cạnh giường. Mộc Vấn Trần ngồi ở đầu giường, ôm lấy Như Phong rồi lấy cái gối kê lại để Như Phong ở tư thế nửa nằm nửa ngồi, lúc này mới mở miệng nói câu đầu tiên: “Như Phong, không có việc gì rồi, Vân Thiên Trạch hiện giờ đuổi theo cũng không kịp nữa, hạt châu cũng đã bị phá hủy, mọi người bỏ công tranh giành đến cùng chẳng có ai được lợi.” Lời này nói ra hình như rất hữu hiệu, hai mắt Như Phong chớp một cái, mọi người mừng rỡ, Dục Tuyên lần này cũng không lại gần Như Phong nữa, chỉ mở miệng nói: “Như Phong, không có gì đâu, ta và ca ca không trách ngươi, là do Vân Thiên Trạch kia quá mức tàn nhẫn, đã lừa gạt ngươi.” Hai mắt Như Phong vừa khôi phục lại bắt đầu dại ra. Dục Tuyên kinh ngạc, khó hiểu nhìn Dục Tước. Dục Tước suy nghĩ một chút, mới nói: “Ta đoán Vân Thiên Trạch hẳn là đã nghĩ đến tình bằng hữu giữa chúng ta, nếu không cũng sẽ không đem hạt châu trả cho ngươi rồi.” Mắt Như Phong lại chớp một cái, mọi người một trận vui sướng. Túy Nguyệt vỗ vỗ ngực, nói: “Như vậy thì tốt rồi.” Hàn Sơn cũng mỉm cười gật đầu. Thế nhưng tiếp theo sau đó, bất luận bọn họ nói cái gì, Như Phong cũng không có phản ứng, hai mắt mở to ngơ ngác, mọi người lại một trận lo lắng. Mộc Vấn Trần suy nghĩ một chút, nói ra câu thứ hai trong ngày: “Các ngươi ra ngoài trước, ta và Như Phong nói chuyện một chút.” Hàn Sơn và Túy Nguyệt tuy rằng bất mãn nhưng lại bị khí thế uy nghiêm trên người Mộc Vấn Trần áp đảo, nhìn nhìn một chút tình huống trước mắt, cũng đành không tình nguyện mà lui ra ngoài. Dục Tước và Dục Tuyên liếc nhau, rất ăn ý mà lui xuống, nhưng lúc đi ra thì hai người đồng thời quay đầu nhìn lại Như Phong một cái. Sau khi Mộc Vấn Trần nhìn tất cả mọi người đều đã đi ra liền ôm lấy Như Phong, Như Phong toàn thân cứng ngắt, Mộc Vấn Trần cười nhẹ nói: “Tiểu tử kia, đừng giả bộ nữa, nói đi, trong lòng có ủy khuất gì?” Như Phong không được tự nhiên mà run run, lại thấy Mộc Vấn Trần gắt gao ôm ấp, hơi ấm tỏa sang làm Như Phong cảm thấy ấm áp, một lúc lâu lâu sau mới nói: “Không được ôm ta.” Mộc Vấn Trần giờ phút này rất vô lại, không để ý tới lời Như Phong nói, càng ôm càng chặt. Như Phong thấy thế, lại càng ủy khuất, nhất thời oa oa khóc lớn. * *[ta là tim hồng bay tứ tung phân cách tuyến] * * Dục Tước, Dục Tuyên, Túy Nguyệt cùng Hàn Sơn đứng ngoài cửa chờ, trong đó vẻ mặt của Túy Nguyệt là bất an nhất, tựa hồ như muốn chạy vọt vào phòng bất cứ lúc nào, so với tính cách trầm tĩnh bình thuờng khác nhau rất xa. Không lâu sau, mọi người đều nghe được tiếng khóc của Như Phong, vừa khóc vừa kêu gào: “ Ô ô…oa oa…ô ô…tại sao…tại sao lại như vậy…ô ô…oa oa…” Sau đó dường như là âm thanh nghẹn ngào, còn có tiếng nói nhỏ của Như Phong, mấy người dỏng tai nghe cũng không nghe được Mộc Vấn Trần nói cái gì, chỉ nghe được âm thanh của Như Phong càng lớn hơn nữa. Bốn người thở phào nhẹ nhõm, chỉ cần Như Phong đồng ý mở miệng nói là tốt rồi. “Ngươi đương nhiên không có việc gì rồi, ngươi cũng đâu phải là ta, ô oa…võ công của người ta…đều…đều mất cả rồi…” vài câu này nói ra, thanh âm tựa hồ lại tăng lên, “Ô oa…Đây là công phu người ta khổ luyện mấy chục năm, nói mất là mất, ngươi nói ta không thể thương tâm sao?” Tốt lắm, mấy câu cuối cùng là một hơi nói hết, không có đứt quãng a. “Ô ô…Túy Nguyệt nói cái gì chân khí không thông, ta ngay cả muốn vận khí cũng làm không được, sách sư phụ cho ta còn có ích lợi gì? Ô ô…ô ô…Trong lòng ta khó chịu muốn chết, ngươi lại cười cái gì, ngươi cười cái gì!” Sau đó một trận âm thanh đánh đấm, cuối cùng cũng là tiếng Như Phong đau đớn la lên. Nghe thế, Túy Nguyệt vừa định xông vào lại nghe âm thanh của Như Phong tiếp tục vang lên: “Ô ô…không có võ công, tốt hơn là cho ta chết đi…ô ô…ngươi đừng cản ta, các ngươi ai cũng đừng cản ta…cho ta chết đi là được, không có võ công sống còn có ý nghĩa gì, nó là do ta vất vả mới luyện thành, nói mất thì mất…ô ô…nhớ kỹ…nhớ kỹ tìm Vân Thiên Trạch báo thù!” Nói xong lời cuối cùng, giọng điệu đã có điểm ngoan độc. Mộc Vấn Trần lại một trận thì thầm, âm thanh của Như Phong bất ngờ tràn ngập kinh hỉ: “Thật sự sao? Ngươi không gạt ta?” Qua không lâu nữa thì bốn người đang tò mò chỉ nghe Như Phong nói: “Được rồi!” Nghe đến câu này, trong phòng bỗng chốc không có chút động tĩnh, lúc bốn người đang tự hỏi có nên đẩy cửa vào không thì cánh cửa đã mở ra. Mộc Vấn Trần ôm Như Phong xuất hiện trước mặt mọi người, Như Phong vận trên người một bộ y bào trắng, mặt nàng vùi vào lòng Mộc Vấn Trần, một tay nàng ôm cổ Mộc Vấn Trần, cánh tay bị thương còn lại đặt trước ngực. Khuôn mặt Mộc Vấn Trần không có biểu tình gì, chỉ thản nhiên nhìn lướt qua bốn người họ nói: “Nếu không nói gì thì ta đi đấy.” Giọng rầu rĩ của Như Phong lúc này mới truyền ra: “Cảm ơn mọi người đã quan tâm ta, Túy Nguyệt, Hàn Sơn, ta đến chỗ sơn trưởng dưỡng thương, các ngươi lúc rảnh thì đến thăm ta nha.” Túy Nguyệt và Hàn Sơn ưng thuận, Túy Nguyệt mở miệng nói: “Ừ, ta sẽ đến thăm ngươi mỗi ngày, dù sao cũng không xa lắm, sư huynh vui vẻ là tốt rồi.” Hàn Sơn vội gật đầu: “Đúng vậy đúng vậy.” Dục Tước và Dục Tuyên nhìn nhau một cái, Dục Tước mới mở miệng, âm thanh trầm thấp, nói: “Ngươi đi đi, chừng nào khỏe thì tới tìm chúng ta.” Thế nhưng trong mắt lại ẩn chứa lo âu và buồn bã. Dục Tuyên cố tỏ ra không lo lắng mà trêu đùa: “Đúng vậy, đúng vậy, ta còn muốn nhìn ngươi khóc thêm một lần nữa a.” Chỉ là lúc nói, cái đầu một mực cúi thấp. [T^T Dục Tuyên ca ~] Như Phong hừ một tiếng, giấu mặt càng sâu, cọ cọ xát xát vài cái. Trên gương mặt Mộc Vấn Trần nở ra một nụ cười nhàn nhạt, không nhìn những người xung quanh, mũi chân điểm nhẹ, bay lên nóc nhà. Hàn Sơn nhìn bóng dáng của hai người bọn họ nhanh chóng biến mất trên không trung, nghi hoặc nói: “Tư thế sơn trưởng ôm sư huynh tại sao mà kỳ quái quá vậy.” Lời Hàn Sơn muốn nhưng chưa nói ra chính là thật giống như tư thế ôm nữ nhân. Túy Nguyệt không nói, trong mắt hiện lên ý tứ sâu xa, một hồi lâu mới trả lời: “Chắc là lo sợ vết thương của sư huynh bị rách đó.” Dục Tước và Dục Tuyên nghe vậy, trong mắt đồng thời hiện lên nét buồn bã sâu lắng.
**************** Như Phong nằm trong lòng ngực rộng lớn của Mộc Vấn Trần, ra sức ngửi ngửi, cười nói: “Mùi hương trên người ngươi thật là thơm.” Cánh tay của Mộc Vấn Trần run một chút, nhưng Như Phong vẫn cảm nhận được, hì hì cười, lúc này mới nói: “Không được cho người khác thấy ta, bằng không ta sẽ mất hết thể diện a.” “Chuyện này có liên quan gì đến thể diện? Ngươi bây giờ đang bị thương.” Từ trong giọng nói cũng nghe ra Mộc Vấn Trần đang sung sướng a. [=_=” Mộc Vấn Trần, ca thật…] Như Phong lắc đầu: “Dù sao cũng không nên để người khác nhận ra ta.” Đây là vấn đề sĩ diện! Mộc Vấn Trần cười cười, đem Như Phong ôm càng chặt, dưới chân nổi gió, nhảy ra khỏi nóc nhà, tuy ôm thêm một người nhưng lại không ảnh hưởng gì tới tốc độ của hắn. Như Phong cảm thấy gió đang thổi qua cánh tay, không cần nhìn cũng biết tốc độ bay nhanh cỡ nào, trong lòng bỗng nhiên phấn khởi. Trong Phong Hiền viện, mọi người nhìn thấy một cái bóng trắng thổi qua người mình, nheo mắt nhìn kỹ, lại không thấy cái gì. Sau khi đến nhà Mộc Vấn Trần, Như Phong được đặt xuống chiếc giường lớn mà nàng đã từng nằm ba ngày, không quên nhắc nhở: “Ngươi đã hứa dạy võ công cho ta đó nha, thật ra ta chỉ muốn đạt tới mức ngang trước kia là được rồi.” Mộc Vấn Trần điểm điểm mũi Như Phong, nhẹ giọng nói: “Đã hứa với ngươi thì sẽ không quên đâu, ngươi bây giờ nên ngoan ngoãn dưỡng thương, chờ miệng vết thương khép lại ta sẽ giúp ngươi đã thông chân khí.” Thật ra Mộc Vấn Trần không nói đến việc hắn đã đem chân khí của Như Phong phong bế lại để cho nàng ngoan ngoãn dưỡng thương. Như Phong ngáp một cái, trở mặt xem thường lúc này mới nói: “Biết rồi, ngươi thật là dong dài, ta nhớ trước kia ngươi rất ít nói mà.” Lời ra tuy thế nhưng trong lòng lại ngọt đến tận xương. Mộc Vấn Trần không nói gì, chỉ để cho Như Phong nằm thẳng người, sau đó giúp nàng đắp chăn, nhẹ nhàng nói: “Ngủ nhanh đi, trên người bị thương thì phải ngủ thật ngon mới tốt.” [ôi, ngọt ngào quá] Như Phong không bằng lòng, kéo tay áo của Mộc Vấn Trần lại, hỏi: “Mộc Đồng đâu rồi? Tại sao ta lại không thấy bóng dáng đen thui của hắn? Hắn không phải vẫn luôn theo cạnh ngươi sao?” Hắn trước kia xem mình không vừa mắt, hôm nay làm sao lại không thấy hắn sắc mặt khó coi nhìn mình chứ? Động tác chỉnh giường của Mộc Vấn Trần dừng lại một chút, nói: “Ngươi tìm hắn làm gì?” Như Phong chu miệng nói: “Ta thật lâu chưa ăn thứ gì, hắn nấu đồ ăn rất ngon.” Hiện tại nàng chỉ toàn uống thuốc nên bây giờ mới phát hiện, vị thuốc vừa uống còn vương lại trong miệng, đắng muốn chết. Mộc Vấn Trần trầm tư một hồi rồi mới nói: “Đến ngày mai là ngươi có thể nhìn thấy hắn thôi, ta sẽ gọi hắn về.” Như Phong vội lên tiếng bổ sung: “Nếu như hắn đi làm chuyện chính sự thì không cần gọi hắn về đâu, chính sự quan trọng hơn.” Mộc Vấn Trần vỗ vỗ mặt Như Phong, nói: “Yên tâm, không có việc gì, ngươi nhanh ngủ đi, chờ ngươi tỉnh lại, có lẽ hắn đã trở về nấu cơm cho ngươi ăn rồi.” Như Phong lúc này mới cảm thấy mỹ mãn, nhưng một lát sau, khi Mộc Vấn Trần sắp rời khỏi, Như Phong lại nhỏ giọng gọi: “Đừng đi.” Mộc Vấn Trần lắc đầu, như thế nào mà cảm thấy tiểu gia hỏa này sau khi sinh bệnh lại đặc biệt dán lấy người khác như vậy chứ? “Còn có chuyện gì sao?” Mộc Vấn Trần dứt khoát ngồi ở bên giường. Như Phong suy nghĩ một chút, cuối cùng mở miệng nói: “Vấn Trần, Vân Thiên Trạch bây giờ thế nào rồi?” Trên mặt Mộc Vấn Trần thoáng chốc hiện lên nét lo lắng, dừng một chút mới nói: “Yên tâm, hắn rất xảo quyệt, nói không chừng đã trở về nước rồi.” Như Phong thở dài: “Dù sao cũng đã học chung với nhau một năm.” “Nhưng hắn đã đả thương ngươi.” Lời này Mộc Vấn Trần nói ra thanh âm rất âm trầm. Như Phong ngẩn người, cười khổ: “Ít nhất ta còn chưa có chết, nhưng mà người nào đã cứu ta vậy?” “Tiểu tử kia, ngươi không định đi ngủ sao?” Mộc Vấn Trần thấp giọng nói. Như Phong chu mỏ: “Không hỏi rõ ràng, ta không ngủ được.” “Ngươi đó, quá mức kích động, chưa biết đó có phải là cái bẫy hay không đã đuổi theo xe ngựa của người ta, nếu lần này không phải ngươi phước lớn mạng lớn thì đã không gặp lại ta rồi, người mang ngươi trở về là một vị hồng y nữ tử, nhưng Túy Nguyệt không nhìn rõ là ai.” Như Phong buồn bực: “Hồng y nữ tử? Cuối cùng là ai đây?” Trong số những nữ nhân Như Phong quen biết, người thích mặc đồ đỏ nhất chính là sư muội Túy Trúc của mình, còn có Ngự Sử phủ Mộ Dung Nghênh Hà, nhưng xem tình hình này chắc không phải họ rồi. Tạm thời không nói đến Mộ Dung Nghênh Hà có năng lực mang mình về hay không, riêng Túy Trúc, nếu như là nàng ấy thì không cần phải giấu diếm, hơn nữa, hình như bây giờ nàng còn chưa xuống núi được, lệnh của sư phụ nàng ấy sẽ không dám làm trái. Mộc Vấn Trần sờ sờ đầu đầu Như Phong: “Đừng nghĩ nữa, chuyện nên biết đến ngày nào đó sẽ biết thôi.” Như Phong ngẫm lại cũng đúng, sau đó ngáp một cái, nói: “Ta ngủ trước.” Nói xong thì liền nhắm mắt. Sau khi Mộc Vấn Trần rời khỏi, Như Phong mở mắt lần nữa, vẻ mặt nghiêm túc. Như Phong nhớ tới viên châu kia, hình như là bị chính mình chém nát, hoặc là bị người khác chém nát, nhưng điều này không quan trọng, điều nàng lo lắng chính là viên châu kia có thể là đồ giả hay không? Dù sao trước kia mình xem TV cũng đã thấy qua tình cảnh này, nhưng nàng không muốn nói cho Mộc Vấn Trần nghe, ôi, Vân Thiên Trạch…Như Phong âm thầm gọi một tiếng, vùi đầu vào trong gối.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]