Lạnh đến điểm đóng băng.
Không chỉ thời tiết gần đây, mà còn bầu không khí trong nhà, cũng lạnh giống như trong tủ đá.
Chị Trần đang nấu nồi thịt xào khô, nhấc nồi thịt ra bàn ăn làm từ đá cẩm thạch, lại dọn bát đũa xong xuôi, đi ra khỏi phòng bếp.
"Hoắc tiên sinh, có thể ăn cơm... A? Vừa rồi không phải vẫn còn ngồi ở phòng khách sao?" Theo bản năng chị Trần ngước nhìn cầu thang, ngập ngừng một lát, quay trở lại bếp, làm thêm đĩa rau chiên.
Lầu năm, mờ tối, một chuỗi rên rỉ nhỏ bay ra...
"Đừng... Ừm... Đừng..."
Trong phòng thay quần áo cực lớn, Dương Tư Dĩnh bị đặt lên cái tủ treo quần áo đối diện chiếc gương lớn, quần áo ở nhà vừa mới thay đã bị xé rách, dây đeo áo lót bị trượt khỏi đầu vai, móc lưng áo lót cũng bị cởi ra, áo lót nửa kín nửa hở lơ lửng trước ngực.
Bàn tay ngăm đen kéo áo lót xuống, bao lấy bầu vú mềm tuyết trắng, vuốt ve đầu ti, một tay mò xuống dưới, tay lướt qua viền ren chui vào trong quần lót.
"A..." Cô cong thân thể mềm mại, gáy đụng vào tủ quần áo, búi tóc bị bung ra, tóc đen óng mượt mà như tơ lụa xõa xuống.
Khuôn mặt anh hung tợn, ánh mắt tràn đầy tức giận, mỗi bắp thịt trên cơ thể cứng rắn nổi lên, côn thịt giữa hai chân cứng lên chống vào bụng cô, ma sát từ trên xuống dưới.
"Đừng... Chị Trần còn ở dưới lầu..." Cô dùng hơi sức còn sót lại, kháng cự yếu ớt.
Vừa nhìn thấy anh tan việc về nhà, cô lập tức đi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/len-yeu-chong-phong-luu-vo-tinh/108960/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.