" Khục khục " hắn ho lên, hai mắt nhỏ dần mở.
Tự Anh mừng rỡ, vỗ nhẹ vào mặt hắn vài cái đánh thức.
" Này, huynh đài, huynh sao rồi ? " nàng lo hỏi han.
Nam nhân kia xoay mặt, ho tiếp, rồi lồm cồm ngồi dậy, nhìn ngó xung quanh, Tự Anh hướng mắt chăm chăm vào hắn, nhíu mày quan sát.
" Huynh đài, huynh không sao chứ ? Huynh từ đâu đến vậy ?
Sao huynh lại ở dưới nước thế kia ? " Tự Anh líu lưỡi tra hỏi, thu hút sự chú ý của hắn.
Nghe tiếng của nàng, nam nhân đang loay hoay, ôm lấy lồng ngực nhức nhối, từ tốn giải bày.
" Tại hạ tên là Lương Mặc, sinh sống ở kinh thành !
Trên đường về quê thăm nhà ở thôn Thừa Khiêng, ngang qua con sông lớn gặp giông bão, bị đánh lật thuyền
Cứ ngỡ tại hạ chết rồi, may mắn được cô nương ra tay cứu giúp, tại hạ mang ơn vô cùng ! " hắn quỳ xuống, chấp tay cúi lạy Tự Anh.
Nàng không dám nhận, đỡ lấy hắn từ chối.
" Không ! Không ! Thấy người gặp nạn tương trợ là việc nên làm !
Ta không dám nhận lạy này của huynh ! "
Rồi, đảo mắt lướt sơ bộ trên người nam nhân kia, nghĩ đến những lời hắn vừa nói, miệng của nàng liền lẩm nhẩm, suy tư.
Thôn Thừa Khiêng, nằm ở đầu con sông lớn, giống với tôn Giai Đồng và 8 thôn khác, đều được con sông này bảo hộ, mỗi thôn có một tập tục hiến tế riêng cho thủy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/len-thuyen-do-lam-tan-nuong-cua-thuy-than/2723459/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.