Tiếng chim hót líu lo, cơn gió lạnh bên ngoài thổi vào trong, cơ thể mảnh mai run nhẹ, miễn cưỡng Tự Anh tỉnh dậy, hàng mi cong tuyệt mĩ kéo lên, hé mở đôi mắt long lanh còn ướt lệ. Trần nhà sập sệ hiện rõ trong trí óc, nàng cảm nhận được thân mình nặng nề khó tả, như bị tảng đá đè lên, ngột ngạt, đã thế ở bên dưới đau nhói khó chịu.
Tự Anh nghiêng đầu, đập vào mắt nàng, Lương Mặc vẫn còn ngủ, hắn ôm nàng rất chặt, cơ thể hắn lộ sạch nửa phần thân trên, chóc chóc làm Tự Anh đứng hình. Nhìn lại người mình, Tự Anh phát hiện, trên thân trơ trụi chỉ đắp mảnh áo của Lương Mặc, hốt hoảng la toáng.
" Á!!! " tiếng la lớn làm rung chuyển cả ngôi miêu hoang.
Lương Mặc bị tiếng la ấy đánh thức, dụi mắt, quở trách Tự Anh.
" Tự Anh, sáng sớm sao nàng la lối om sòm thế kia ? "
Mái tóc dài che khuôn ngực vạm vỡ trượt sang chỗ khác, để lộ cơ thể khỏe hắn của Lương Mặc, Tự Anh chưa hoàn hồn, nhìn thân thể tráng kiện của hắn, dần nhớ lại những chuyện tối qua.
Nàng và hắn, vượt qua giới hạn, khiến đầu óc nàng không thể bình tĩnh, trân trân ánh mắt phức tạp nhìn hắn, trong con ngươi của nàng như đang hiện ra khung cảnh đêm qua, từng chi tiết rõ rệt.
" Tự Anh ! "
" Tự Anh ! "
" Tự Anh ! " hắn gọi tên nàng liên tục, không hồi đáp.
Tự Anh trước mắt hắn, hoang mang tột độ,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/len-thuyen-do-lam-tan-nuong-cua-thuy-than/2723435/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.