Nàng không giám giấu giếm vi sư, kể tường tận lại sự việc, nhưng lại giấu đi việc nàng đã trao thân cho Lương Mặc, âu cũng do chuyện đó là chuyện tế nhị, còn là danh tiết của nàng, đành nói dối trước mặt vi sư, cả hai chỉ đem lòng yêu thương nhau, còn định hôn với nhau.
Nghe xong chuyện của nàng, Vu Hoán càng thêm nặng đầu, Tự Anh bị Lương Mặc lừa, không nhìn ra hắn không phải con người, Vu Hoán có muốn vạch trần cũng khó, sợ Tự Anh đang đắm chìm trong mật ngọt, không tin. Mà, ông cũng không muốn gây thêm rắc rối, buộc lòng phải bắt Tự Anh trở về núi, dứt bỏ tình cảm với Lương Mặc kia, chỉ có như vậy mới vượt qua kiếp nạn.
" Tự Anh, chuyện hôn nhân đại sự ta không cản con !
Nhưng vì kiếp nạn lần này, con buộc phải theo ta về !
Con hiểu ý của sư phụ chứ ? " Vu Hoán nói từng tiếng chậm rãi, cầm lấy xâu chuỗi, nhắm mắt không để ý tới Tự Anh, tiếp tục tu niệm.
Tự Anh từ nhỏ được Vu Hoán dạy dỗ, hiểu tính sư phụ, không dám cãi lệnh, cúi người tuân theo, rồi nàng rời khỏi đó, trả lại không gian yên tĩnh cho Vu Hoán tịnh tâm.
* Kẹtttt *
Thanh âm của cánh cửa kéo lại, Tự Anh thở phào ngay sau đó, nàng vừa quay người, gặp ngay Lương Mặc ở phía sau làm nàng giật thóp.
" A Mặc ! " tiếng nàng the thé, lén đưa mắt dò xét, nhóng gót đi lại gần hắn.
" Sao chàng lại đứng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/len-thuyen-do-lam-tan-nuong-cua-thuy-than/2723428/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.