" A Mặc, chàng ở lại đây với ta đêm nay đi ! " tiếng Tự Anh ngọt như đường mật, ngẩn gương mặt tuyệt sắc lên níu giữ hắn.
Chốc chốc lời nói ngon ngọt ấy chạy tọt vào màng nhĩ hắn, khiến dục vọng của hắn sinh lên tăng vọt, nhìn nàng bây giờ hệt như ả hồ ly, muốn dụ dỗ hắn.
" A Mặc ở lại đây đi ! "
Tự Anh với tay, níu lấy vạt áo của hắn, đôi mắt ướt long lanh, dụ hoặc hắn, nàng biết hắn thích nàng, vẫn còn chưa nhận ra điều khác thường của nàng, muốn dùng chút giá trị của thân xác bị vấy bẩn này, lấy mạng kẻ yêu ma kia.
Những ngón tay thon mềm của nàng, dần dần túm lấy từng đoạn vải, gom chúng lại, thu hẹp khoảng cách, kéo Lương Mặc ngã người xuống gần nàng, gương mặt mị câu nhân kia không thay đổi, thỏ thẻ trước mặt hắn.
" A Mặc, chàng ở lại đây với ta đi ! "
" Tự Anh, nàng không sợ mẫu thân biết sao ? " Lương Mặc thấy lạ, nhíu hàng chân mày rậm xuống, gương mặt tuyệt mĩ, đẹp như tranh kia có chút đăm chiêu, dò hỏi.
Bình thường nàng tránh hắn như tránh tà, hôm nay tự dưng lại chủ động, cầu cưa hắn ở lại, khiến hắn không ngừng thắc mắc.
Tự Anh biết hắn phòng bị, cố kéo hắn lại gần hơn chút nữa, để khuôn miệng nhỏ chạm nhẹ vào trái tai kia, hơi thở nóng ấm thổi vào đó, là hơi thở phong tình vạn chuẩn, công kích tâm trí hắn, nàng vừa nói vừa chạm nhẹ môi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/len-thuyen-do-lam-tan-nuong-cua-thuy-than/2723414/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.