Ngày hồi môn, Trang Hàm thức dậy từ sớm.
Vân Nhi cẩn thận hầu hạ cậu đánh phấn hóa trang, tóc dài cũng búi lên ngay ngắn, lại cài lên trâm phụng cùng một vài phụ kiện cao quí thanh nhã.
"Vương Phi thật xinh đẹp." Vân Nhi cười nói, cầm lấy kính đồng đưa đến trước mặt Trang Hàm.
Khóe môi Trang Hàm cong lên một nụ cười khổ, là nam mà, lại bị cô nương gia khen xinh đẹp, thật sự cảm thấy khó chịu.
Thay lên một bộ áo váy thanh lịch, nha hoàn Vân Nhi kiềm không được lại nói, "Vương Phi thật xinh đẹp."
Trang Hàm khẽ cười, "Vân Nhi mới sáng sớm, em đã nói ra câu này hai lần rồi."
Vân Nhi do dự nói, "Vân Nhi chỉ là cảm thấy Vương Phi là một nam nhi, vậy mà đẹp đẽ còn hơn nữ tử, cho nên kiềm không được muốn khen người."
"Vân Nhi....." Trang Hàm hoảng loạn, quay đầu nhìn nàng.
"Vương Phi người không cần hoảng, thật ra em và Tiểu An Tử sớm đã đoán ra người là nam tử rồi."
Trang Hàm tiếp lời nói, "Hai người.....làm sao đoán ra được?"
"Tụi em từ nhỏ đã theo hầu Vương gia, sở thích gì của Vương gia cũng hiểu rõ tới tận gốc, kể từ khi cái người đó rời đi, tụi em là lần đầu tiên thấy Vương gia quan tâm một người như vậy a, cân nhắc một chút là có thể suy đoán ra tân Vương Phi là một người nam tử phi thường."
Trang Hàm đột nhiên có chút cảm thấy xấu hổ, cười nói, "Ta biết rồi."
"Người cũng không cần xấu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/len-sai-kieu-hoa-ga-dung-chong/2537444/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.