Ba ngày sau, mẫu thân Trang Hàm qua đời. 
Trang Hàm nắm chặt tay nương không dám buông, không cho người ta khiêng nương đi. 
Cho đến khi Ngô Văn Hiên đến nơi, Trang Hàm mới chịu buông tay. 
Vì có Vương gia, tang lễ làm cũng rất tử tế, thủ linh ba ngày sau, Trang Hàm liền bị Ngô Văn Hiên đón về Vương Phủ. 
Về tới nơi, cộng thêm trước đó nghe được lời hai người Ngô Văn Hiên nói với nhau, bây giờ lại mất đi mẫu thân, Trang Hàm tim đã nguội lạnh, cả người hốc hác xanh xao không ra người. 
Ngày ngày ngồi trước cửa ngẩn ngơ, ngơ ngẩn, rồi lại ngẩn ngơ. 
Cơm cũng không ăn bao nhiêu, cũng không nói chuyện, sắc mặt tái nhợt thấy sợ. 
Ngô Văn Hiên có qua vài lần, đều là mời đại phu tới, hỏi đơn giản tình huống rồi lại đi. 
"Tiểu An Tử, Vương Phi chúng ta có phải là sắp không được nữa rồi hay không a?" Vân Nhi khóc lóc đến đáng thương, đứng ngoài cửa hỏi Kỳ An. 
"Ngươi nói nhảm cái gì?" Tiểu An Tử không vui hướng Vân Nhi mắng. 
"Không được rồi, ta phải đi bẩm cáo Vương gia. Bây giờ chỉ còn có Vương gia có thể trị tâm bệnh của Vương Phi." Nói đoạn Vân Nhi hướng Tây Uyển Hàn Yên Các chạy đi. 
Lúc đó, Lý Hàn đang nằm trong lòng Ngô Văn Hiên ngủ trưa. 
Hộ vệ ngoài cửa không cho Vân Nhi tiến vào, nàng cũng chẳng quan tâm ba bảy hai mươi mốt cái gì hết nữa, động thủ đánh luôn hộ vệ, vừa hay Kỳ Phúc cũng có ở 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/len-sai-kieu-hoa-ga-dung-chong/2537434/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.