Chương trước
Chương sau
Khi Sở Hướng Nam nhìn thấy tin nhắn được gửi từ điện thoại di động của anh ta, anh ấy cũng sửng sốt trong giây lát, sau đó ném cho Tô Yên một cái nhìn oán giận.

Tô Yên bất đắc dĩ nhún vai: "Chuyện này thật sự không thể trách tôi, tôi chỉ có thể nói điều anh làm sau lưng, ông trời cũng không nhìn nổi."

Cô nào biết mình có thể giẫm lên di động của Sở Hướng Nam, sau khi nhặt nó lên, lại tình cờ nhìn thấy tin nhắn.

"Đây không phải là điện thoại của tôi." Sở Hướng Nam ném điện thoại xuống trước mặt Vạn Linh Nhi: "Tô Yên, đây nhất định là trò lừa bịp của cô để hãm hại tôi, để chia rẽ tôi và Linh Nhi, cô thật sự quá độc ác."

Tô Yên sững sờ: "Anh thực sự là phiên bản thực của Trư Bát Giới."

"Ý gì?”

"Gậy ông đập lưng ông.” Tô Yên cũng phục luôn, ở trên đời này còn có người mặt dày vô liêm sỉ như vậy

Tô Yên không khỏi nghĩ tới lúc cô ấy bị chuyển đến gả cho nhà họ Lục, cô đi tìm Sở Hướng Nam, Sở Hướng Nam cũng giống như bây giờ, trở mặt còn nhanh hơn lật sách.

"Cô…"Sở Hướng Nam tức giận, bị Tô Yên liên tục trêu đùa anh ta cũng trở nên khó chịu, nghiến răng nghiến lợi: "Tô Yên."

Tô Yên nhìn Vạn Linh Nhi: "Lời anh ta nói, có tin được hay không, cô tự mình phán đoán, dùng cái thứ trên cổ nhiều hơn, đừng để làm đồ trang trí."

Nếu Vạn Linh Nhi không ngu ngốc, cô ta nên nhận ra bộ mặt thật của Sở Hướng Nam.

Vứt lại câu nói này, Tô Yên và An Hinh tiếp tục đi lên đỉnh núi ngắm sao.

Sở Hướng Nam và Vạn Linh Nhi không có khoảng thời gian vui vẻ như vậy, bị người khác nhìn chằm chằm như thể bệnh nhân tâm thần, Sở Hướng Nam không thể chịu đựng được nữa, vì vậy anh ta nhanh chóng mặc quần áo vào, Vạn Linh Nhi lạnh lùng nhìn Sở Hướng Nam, nói: "Ly hôn đi."

Ném xuống ba từ một cách bá đạo, Vạn Linh Nhi đi xuống núi.

“Linh Nhi, Linh Nhi.” Sở Hướng Nam vừa mặc quần áo vừa đuổi theo Vạn Linh Nhi.

Anh ta lừa người ra người, nhưng còn chưa đạt được mục đích, lại bị Tô Yên phá nát bét, anh ta nào có thể can tâm cho được

Vạn Linh Nhi tức giận trở về phòng khách sạn, thu dọn đồ đạc chuẩn bị xuống núi đi về.

Sở Hướng Nam theo vào, thấy tình hình không ổn, anh ta rót một ly nước, từ phía sau lưng Vạn Linh Nhi bỏ thuốc vào, sau đó đi về phía Vạn Linh Nhi, phịch một tiếng quỳ xuống: "Linh Nhi, em đừng tức giận, nghe anh giải thích, vừa rồi là Tô Yên khiêu khích chúng ta, không lẽ em không nhìn ra sao? Cái điện thoại đó không phải của anh."

Vạn Linh Nhi giật mình, bình thường Sở Hướng Namsẽ thử nhiều cách khác nhau để dỗ dành cô ta, nhưng quỳ gối vẫn là lần đầu tiên.

"Điện thoại của anh không lẽ tôi còn không biết? Đó là của anh, người tên tổng giác đốc Lâm đó là ai? Sở Hướng Nam, đưa vợ mình cho người khác, anh nghĩ cái quái gì vậy? Tôi là thiên kim của tập đoàn Vạn thị, anh là chủ tịch của tập đoàn Sở thị, chuyện truyền ra anh cũng không sợ bị chê cười, quả thật là hoang đường.”

“Linh Nhi, anh làm sao có thể lỡ mang em cho người khác, đầu anh cũng không bị nhúng nước, tự đội sừng lên đầu mình, anh đường đường là người đàn ông cao bảy thước cũng đã quỳ xuống trước mặt em rồi, em vẫn không chịu tin anh sao?”



Sở Hướng Nam lời ngon tiếng ngọt nói: “Anh biết rồi? Nhất định là đám tổng giám đốc Lâm uống rượu say rồi, muốn chơi trò mạo hiểm lơn, chính là tổng giám đốc Lâm của tập đoàn Thất Lương Dịch, em đã từng gặp qua, bọn họ làm bán bất động sản nên rất giàu, cực kỳ thích uống rượu.”

Sở Hướng Nam vừa nói vừa đứng lên, ngồi xuống bên cạnh Vạn Linh Nhi, một tay vòng qua eo Vạn Linh Nhi: "Đám tổng giám đốc Lâm bọn họ rất thích nói đùa, nhất định là lại lén uống rượu rồi, lấy anh ra để chêu đùa, không tin em có thể trở về hỏi, bây giờ hỏi luôn cũng được."

Vạn Linh Nhi thực sự đã gặp qua giám đốc Lâm của Tập đoàn Thất Lương Dịch, ông ta thích uống rượu và cũng háo sắc.

Vạn Linh Nhi tỏ ra nghi ngờ và yêu cầu Sở Hướng Nam gọi điện thoại để xác nhận.

...

Đỉnh núi.

Gió có chút mát mẻ, ngẩng đầu lên là nhìn thấy bầu trời đầy sao, thật sự rất đẹp.

Tô Yên và An Hinh đã tìm được vị trí quan sát tốt nhất, nhìn những vì sao trên bầu trời đêm, Tô Yên rất nhớ Lục Cận Phong, muốn chia sẻ tất cả những điều này với anh.

Khi gặp những điều tốt đẹp hay tin tốt, Tô Yên luôn nghĩ đến Lục Cận Phong đầu tiên, chia sẻ mọi thứ với anh.

Tô Yên không nhịn được gọi video cho Lục Cận Phong, bên kia gần như là lập tức bắt máy.‘Vẻ đẹp thời thịnh’ của Lục Cận Phong hiện lên màn hình điện thoại, Tô Yên cầm điện thoại, trên môi nở nụ cười: "Đang đợi tin nhắn của em sao? Sao anh biết em sẽ gọi video cho anh?”

“Tâm linh tương thông" Lục Cận Phong cầm điện thoại vào phòng tắm: "Phong cảnh núi Mi Lẫm thế nào? Nhìn thấy sao chưa?"

"Nhìn thấy rồi, nhìn thấy rồi." Tô Yên hưng phấn chia sẻ với Lục Cận Phong, lật lại màn hình: “Anh xem cả bầu trời toàn sao, rất đẹp, em không nhịn được muốn cho anh thấy."

Pixel của camera điện thoại làm sao có thể nhìn thấy những vì sao?

Trong camera tối đen như mực, cái gì cũng không thấy, Tô Yên cảm thấy tiếc nuối:"Em nên mang theo máy ảnh ống kính, để anh có thể nhìn thấy các vì sao."

"Anh nhìn thấy sao rồi." Lục Cận Phong nói ở đầu bên kia của video: "Một ngôi sao sáng nhất."

"Ở đâu?" Tô Yên nhìn lên bầu trời.

Lục Cận Phong nói: "Quay camera lại."

Tô Yên làm theo hướng dẫn, quay camera lại, người trong video chính là Tô Yên.

Lục Cận Phong mỉm cười ấm áp: “Bây giờ ở trước mặt anh.”

Tô Yên nhận ra rằng cô mới là ngôi sao sáng nhất mà Lục Cận Phong nhìn thấy.

Tô Tình trong lòng vui sướng: “Miệng thật ngọt, có phải anh chuẩn bị đi tắm không?”

Cô nhìn thấy Lục Cận Phong mở nước trong phòng tắm.



"Ừ, tuy rằng cách xa ngàn dặm, em không ăn được thịt, nhưng anh có thể để em xem, thỏa mãn cơn đói." Lục Cận Phong đặt điện thoại lên giá đỡ, chỉ về phía bồn tắm, sau đó đứng bên bồn tắm, bắt đầu cởi áo sơ mi.

Tô Yên liếm môi: "Xấu xa.”

Đã nửa tháng rồi không gặp mặt, Tô Yên thực sự nhớ, khi Lục Cận Phong cởi áo sơ mi, cơ thể bắp thịt đó, vừa nhìn đã muốn sờ.

Lục Cận Phong mỉm cười: "Em gọi một tiếng ông xã, nói không chừng anh có thể về sớm hơn."

Tô Yên nhìn xung quanh, không có ai khác trên đài quan sát, An Hinh đang ngắm cảnh cách đó không xa.

Tô Yên xấu hổ kêu một tiếng: “Ông xã.”

Lục Cận Phong cười nói: “Quyến rũ hơn một chút.”

Tô Yên nhẹ giọng, dùng giọng điệu mê hoặc gọi: “Ông xã!”

“Thêm giọng loli đi!”

Tô Yên: "..."

Không có điểm dừng.

“Có thích về hay không, không quay về cũng được.” Tô Yên giả vờ tức giận, hướng camera đi nơi khác.

Tiếng cười trầm thấp của Lục Cận Phong từ trong điện thoại truyền đến: “Yên Yên, đừng vội, đợi anh.”

“Ai vội, em tắt video đây,anh từ từ tắm đi.” Tô Yên thật sự cúp máy.

Sau khi cúp máy, Tô Tình lại hối hận, không ăn được thịt, cô còn có thể nhìn, bây giờ nhìn cũng không được nhìn rồi.

Tô Yên cất điện thoại, đến khi cô gặp An Hinh một lần nữa, thì thấy An Hinh đang ngồi xổm bên một tảng đá, giống như đang đốt thứ gì đó.

Tô Yên đi tới: "Hinh Hinh, cậu đang làm gì vậy?"

"Mình sẽ đốt một ít tiền giấy cho đứa trẻ." An Hinh đã chuẩn bị tiền giấy khi cô ấy lên núi, định đốt cho đứa trẻ trên núi: “Mình cũng không biết là con trai hay con gái, dù thế nào cũng là một mạng người, mình đã tước đi quyền được đến thế giới này của nó, trong lòng lúc nào cũng cảm thấy áy náy.”

Cô ấy hận An Minh, hận nhà họ An, nhưng cô không thể hận một đứa trẻ mà cô ấy chưa từng gặp mặt.

Tô Yên hiểu rằng có thể trong lòng An Hinh luôn có nút thắt này, nhưng cô ấy đã rất nỗ lực để vượt qua rào cản này.

Khi hai người xuống núi cũng đã là rất khuya, Tô Yên đưa An Hinh về phòng trước, sau đó mới trở về phòng của mình.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.