Chương trước
Chương sau
Nghe thấy giọng nói quen thuộc Tô Yên bèn dừng lại rồi nhìn kỹ thì đó là Trương Mộng.

“Sao cô lại ở đây? Xin lỗi, tôi không biết là cô, cô có đau lắm không.”

Trương Mộng bị đánh mấy gậy thực sự rất đau.

“Không sao.” Trương Mộng lắc đầu: “Tôi nghe nói cô xảy ra chuyện nên đến bệnh viện thăm cô.”

Hửm?

Tô Yên không tin mấy lời này lắm, cô nhìn cô ấy bằng ánh mắt tràn đầy hứng thú nhưng cô không vạch trần.

“Cảm ơn, hiện tại thì tôi không sao rồi.”

Cô đã xuất viện hơn nữa cũng chẳng ở bệnh viện này, cô đang ở đây chăm sóc An Hinh, nếu như Trương Mộng thật lòng thì sẽ không đi nhầm chỗ và cũng đã sớm đi thăm cô rồi.

Trương Mộng tìm đến đây chứng tỏ là có ý đồ nếu không cũng sẽ không biết cô ở đây.

Tô Yên bê bữa tối mua cho An Hinh vào phòng bệnh.

“Tô Yên.” Trương Mộng đi theo, khuôn mặt nở nụ cười: “Tô Duy vẫn khỏe chứ? Lâu lắm rồi tôi chưa gặp anh ấy, bây giờ anh ấy ở đâu?”

Đây chẳng phải là đang cố tình hỏi sao?

Trương Mộng cứ có thời gian là lại đến bệnh viện tâm thần thăm Tô Duy.

Tô Yên cũng biết chuyện Trương Mộng đi thăm Tô Duy.

Trương Mộng giả ngu, Tô Yên cũng giả vờ: “Không biết nữa, cũng lâu lắm rồi tôi chưa gặp Tiểu Duy, không biết nó chạy đi đâu rồi, thằng nhóc này lớn rồi chứ có còn nhỏ gì đâu mà cứ làm người ta lo lắng.”

Thấy Tô Yên giả ngốc, Trương Mộng nhất thời không biết phải tiếp lời như thế nào.

Hôm nay cô ta đến tìm Tô Yên là muốn Tô Yên thả Tô Duy ra.

Vừa nói Tô Yên vừa đẩy cửa phòng bệnh của An Hinh.

An Hinh đang ngẩn người nhìn ra bên ngoài cửa sổ, mặt đầy nước mắt.

“Hinh Hinh, ăn chút gì đi.” Tô Yên lấy bữa tối đưa cho An Hinh ở bên cạnh.

An Hinh vội vàng lau sạch nước mắt, cô ấy không hề thấy thèm ăn nên nói: “Tô Yên, cậu cứ để đó đi.”



Tô Yên cũng không ép An Hinh, Trương Mộng đi theo phía sau Tô Yên, thấy sắc mặt An Hinh tái nhợt nước mắt long tròng bèn nhỏ giọng hỏi: “Tô Yên, An Hinh sao vậy? Bị bệnh sao?”

“Ừm.” Tô Yên nói qua loa vài câu: “Để Hinh Hinh nghỉ ngơi một lát, cô tìm tôi vì chuyện của Tiểu Duy, chúng ta ra ngoài nói.”

Có vài lời không tiện nói ở chỗ An Hinh với lại Tô Yên cũng không muốn làm phiền An Hinh.

Thấy Tô Yên quay lại chủ đề về Tô Duy, Trương Mộng vui mừng khôn xiết, cô ấy đi theo ra ngoài.

Ở cuối hành lang không người qua lại Tô Yên hỏi: “Cô và Tiểu Duy còn có quan hệ gì? Sao lại nghĩ đến chuyện tìm nó?”

Tô Yên vẫn giả ngu.

“Trước đây có liên lạc.” Trương Mộng nửa đùa nửa thật nói: “Mấy ngày trước, tôi nhận được điện thoại của Tô Duy, anh ấy nói anh ấy đang ở bệnh viện tâm thần bảo tôi đến tìm anh ấy. Tôi cũng muốn chứ, một người đang yên đang lành sao lại vào bệnh viện tâm thần chứ nên tôi mới nghĩ có phải Tô Duy đang nói đùa không vì vậy mới tìm cô hỏi, rốt cuộc Tô Duy đang ở đâu? Thế nào rồi?”

Vẫn không nói thật?

Tô Yên nhếch môi nói: “Khéo chỉ là trò đùa của Tô Duy thôi, nó ấy à trước cũng thường hay đùa với tôi như vậy.”

Nói đến đây, Tô Yên vẫn chưa nói xong thì Trương Mộng đã sốt ruột rồi, cuối cùng cô ấy không kìm được nữa.

Trương Mộng lo lắng nói: “Tô Yên, Tô Duy ở trong bệnh viện tâm thần, tôi từng gặp anh ấy, là cô và Lục Cận Phong đưa cậu ta vào đó, sao cô có thể nói mình không biết chứ, anh ấy mất tay trái lại còn bị hai người nhốt trong bệnh viện tâm thần, cô không cảm thấy làm như vậy rất tàn nhẫn sao, anh ấy là em trai cô.”

Tô Yên điềm tĩnh nhìn Trương Mộng: “Chẳng phải cô cũng đang vòng vo tam quốc với tôi sao?”

Trương Mộng nhất thời không biết nên nói gì: “Tôi, tôi sợ cô không vui, người Tô Duy quan tâm nhất là cô, nếu như cô không vui thì Tô Duy cũng không vui.”

“Cô cũng nghe lời nó quá nhỉ.” Tô Yên nói một cách ẩn ý: “Trương Mộng, lần đầu tiên gặp cô tôi cảm thấy cô là một người thật thà và ngay thẳng, có trái tim nhân hậu cũng rất dễ mềm lòng. Người làm chị như tôi rất vui khi thấy tình cảm cô dành cho Tiểu Duy, ít nhất có người đối xử thật lòng với nó nhưng cô cũng phải có phán đoán riêng của mình, tấm lòng chân thành của cô liệu có đáng không?”

“Tô Duy thích tôi, tôi có thể cảm nhận được điều đó.” Trương Mộng cười khổ nói: “Có lẽ cô không tin nhưng tôi và Tô Duy mới gặp mặt được mấy lần chứ? Sao có thể thích được nhưng duyên phận là thứ kì diệu như vậy đấy, có người xuất hiện trong cuộc đời cô rồi thì đã định sẽ để lại dấu ấn sâu đậm.”

Tô Yên cau mày, Trương Mộng kéo tay cô rồi cầu xin: “Tô Yên, cô thả Tô Duy ra đi, bệnh viện tâm thần đó không phải là chỗ cho người ở, trong đó đều là người điên, quá đáng sợ, Tô Duy thường xuyên bị người ta bắt nạt, anh ấy chẳng qua là vì bị hận thù che mắt, cô nên giải thoát anh ấy chứ không phải đẩy anh ấy xuống địa ngục, nếu như anh ấy xảy ra chuyện thì cô chính là hung thủ.”

Lời cuối cùng của Trương Mộng đã làm tổn thương sâu sắc trái tim của Tô Yên.

Tô Duy đã phạm phải rất nhiều chuyện, Tô Yên cũng từng thất vọng nhưng từ đáy lòng cô hy vọng Tô Duy sẽ sửa sai, dù cô có tàn nhẫn đến đâu thì cũng không thực sự muốn Tô Duy phải chết.

Đó là đứa em trai đã lớn lên cùng cô.

Tô Yên im lặng một lúc rồi nhìn Trương Mộng nói: “Quan sát thêm đã, nếu như Tô Duy thực sự tốt thì tôi sẽ cho nó ra ngoài.”

Trong lòng cô luôn bất an, cô không thể nói ra câu bây giờ sẽ thả Tô Duy được.



Cái chết của La Hiện Đình Tô Duy thoát không nổi liên can, việc Từ Như Phúc cắm rễ ở Đế Đô chứng tỏ chuyện này nhất định sẽ được điều tra sâu thêm.

Một khi điều tra ra sự thật thì nơi Tô Duy ở không phải bệnh viện tâm thần mà là nhà tù.

Những gì Tô Duy đã làm với Lâu Doanh cũng thật điên rồ, nếu như không thể hoàn toàn chắc chắn Tô Duy khỏi bệnh thì thả cậu ta ra chẳng khác gì thả một con sói.

Tô Yên không nói với Trương Mộng những chuyện này vì Trương Mộng cũng chẳng hiểu.

Vừa nghe thấy Tô Yên bảo không thả Trương Mộng sốt ruột tức giận nói: “Tô Yên, sao cô lại lòng dạ sắt đá như vậy, Tô Duy nói tốt về cô và Lục Cận Phong trước mặt tôi, bảo tôi đừng hận hai người, để không phá hoại tình cảm giữa cô và Lục Cận Phong anh ấy mới tình nguyện ở đó nhận tội, cô quá máu lạnh, cô không đáng để Tô Duy làm như vậy.”

“Tiểu Duy nói tốt về tôi và Lục Cận Phong?”

Sao có thể chứ.

Tô Duy tuyệt đối không nghĩ Lục Cận Phong đối xử tốt với cậu ta.

Tô Yên lo lắng, Tô Duy nói mấy lời này là có ý gì?

Trương Mộng nói: “Đúng thế, Tô Duy thường nói nếu như không có cô thì không có anh ấy ngày hôm nay, bệnh tim trước đây của anh ấy là do Lục Cận Phong tìm bác sĩ chữa khỏi vì vậy anh ấy vô cùng cảm kích. Gần đây Tiểu Duy hay bị đau thắt ngực sợ là bệnh cũ tái phát, nếu như cô còn tình người thì mau đi thăm anh ấy đi.”

Nói xong Trương Mộng tức giận bỏ đi.

Trương Mộng vừa rời đi Tô Yên bèn gọi điện thoại cho Thương Quan Ân, Xa Thành Nghị đã về đảo rồi, đi nhanh như gì vậy nên cô chỉ đành nhờ vả Thương Quan Ân đến bệnh viện tâm thần xem tình hình thế nào.

Sau khi dặn dò xong Tô Yên quay trở lại phòng bệnh, tinh thần của An Hinh không tốt lắm, ăn không ngon, cả người đều trở nên phờ phạc đi nhiều.

Đôi mắt An Hinh sưng đỏ, cô ấy hỏi: “Tô Yên, có phải sau này mình sẽ không thể có con nữa không?”

Tô Yên gật đầu nhưng lại cảm thấy có chút tàn nhẫn nên lại cho An Hinh một tia hy vọng: “Không phải là hoàn toàn không thể, vẫn có khả năng.”

Khóe môi An Hinh giật giật cô ấy tựa đầu vào đầu giường: “... chẳng sao cả.”

Màn đêm dần dần bao phủ.

Tô Yên không dám rời khỏi bệnh viện sợ An Hinh nghĩ không thông nên cô chỉ có thể gọi điện thoại nhờ Lệ Uyển chăm sóc bé Ba và bé Bốn.

Tô Yên đang gọi video trong hành lang rồi tiện thể tương tác với bé Ba và bé Bốn thì Lý Văn đến.

Lý Văn ngồi trên xe lăn do Lưu Tuyết Lam đẩy.

“Chị, Hinh Hinh đâu? Hinh Hinh đang ở đâu? Cô ấy không sao chứ?”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.