Chương trước
Chương sau
Một phân cục ở Đế Kinh.

An Hinh vẫn chờ từ sáng đến giờ, chờ đến buổi chiều mới gặp được An Minh.

Trước đó An Minh vẫn không chịu An Hinh.

An Hinh ngồi trong phòng thăm viếng, cô có chút khẩn trương, sợ hãi, hai tay nắm chặt, từ đáy lòng cô rất sợ An Minh.

Trước đây hai người nhìn nhau không vừa mắt, cũng thường xuyên chỉnh nhau, đùa mấy trò quái ác vân vân.

An Minh có một lần ném cô cho Lý Văn, cũng chính là lần đó, cô và Lý Văn mới biết nhau, Tô Yên đánh Lý Văn một trận mới bình an mang cô đi.

An Hinh nghe thấy tiếng cửa mở ra, hô hấp nhất thời căng thẳng, giống như một con thỏ nhỏ bị kinh hãi, hoảng sợ nhìn An Minh được dẫn vào.

An Minh thu hết phản ứng của An Hinh vào mắt, trong lòng đau đớn.

Cảnh sát nói: "Chỉ nửa giờ, có gì nói thì nói nhanh lên."

Nói xong, cảnh sát đi ra ngoài.

Trong phòng thăm chỉ còn lại hai người, trên đỉnh đầu có camera giám sát, nhất cử nhất động của hai người đều bị người bên ngoài tùy thời quan sát.

An Minh giật giật khóe miệng, cười rất xấu xa, ngồi xuống: "Em sợ tôi như vậy, còn tới làm gì nữa?"

"Cha vì chuyện của anh mà ngất xỉu nằm viện." Trong mắt An Hinh hàm chứa ý hận, nói: "Tôi không muốn tới chút nào, cũng không muốn cứu anh, anh hại Lý Văn thiếu chút nữa mất mạng, An Minh, anh quả thực chính là một tên điên."

"Nếu đã biết tôi là một tên điên, vậy thì cút cho tôi, đừng tưởng rằng tôi không biết làm em muốn xem tôi thảm hại chật vật như thế nào." An Minh cười nhạo một tiếng: "Xin lỗi nha, cái này không như ý muốn của em rồi, còn về phần lão già kia, chuyện của ông ta không liên quan gì đến tôi, ông ta tức chết thì càng tốt."

"An Minh." An Hinh tức giận hét lớn: "Cho dù không phải cha ruột của anh, nhưng cũng đã nuôi dưỡng anh nhiều năm như vậy, có ân dưỡng dục với anh, thậm chí giao công ty cho anh, anh không thể vong ân phụ nghĩa như vậy."

"Đó là vì ông ta nợ tôi, ông ta phải bồi thường cho tôi, mà em nghĩ lão tử đây thèm khát cái công ty rách nát của ông ta lắm sao." An Minh chống hai tay lên mặt bàn, ánh mắt lạnh như băng: "Ông ta hại cha mẹ tôi, để tôi nhận tên trộm làm cha, ông ta có ân với tôi hả? Hả? Nếu không phải vì em, tôi đã sớm đưa ông ta xuống địa ngục rồi."

Nỗi hận nồng đậm trong mắt An Minh khiến An Hinh kinh hồn bạt vía, khiến cô hoàn toàn không nghĩ kỹ câu nói cuối cùng của An Minh.

Trong câu đó, chứa đựng tình yêu được tách ra từ hận thù.

"Sao lại như vậy." Trong hốc mắt An Hinh lóe ra nước mắt trong suốt: "Cha là thật lòng đối xử với anh mà..."

"Đừng nói với tôi mấy cái này nữa." An Minh ngắt lời cô, túm lấy tay cô, ánh mắt đau đớn: "Tôi tính toán tất cả mọi thứ, nhưng lại duy nhất không tính đến việc bỏ lỡ em."



Sự đụng chạm của An Minh khiến An Hinh càng thêm sợ hãi, càng sợ hãi, cô càng buồn nôn.

Đây cũng là phản ứng khi mang thai.

Cô vẫn chưa kịp bỏ đứa bé này.

Phản ứng của An Hinh rơi vào mắt An Minh, khiến trong lòng anh ta càng đau đớn: "Rốt cuộc em bị sao vậy? Có phải em...không?”

Ánh mắt An Minh dừng lại trên bụng An Hinh.

"Là tôi thấy anh ghê tởm nên muốn nôn thôi." An Hinh hất An Minh ra, cách anh ta xa xa, cô âm thầm hít sâu vài hơi, nhìn chằm chằm An Minh nói: "Tôi có thể để nhà họ Lý rút đơn kiện, nhưng anh phải rời khỏi Đế Kinh, không được làm hại Lý Văn nữa, không được tìm Lý Sâm gây sự, cũng không được làm tổn thương cha, tôi cũng không bao giờ muốn nhìn thấy anh nữa."

Mỗi chữ của An Hinh giống như một cây kim, đâm vào chỗ đau nhất của An Minh.

“Em yêu thằng nhãi kia rồi sao?”

An Hinh không nói gì.

An Minh cười lạnh: "Bảo vệ thằng nhãi kia như vậy, xem ra là yêu thật rồi, đúng rồi, anh ta có biết em đã là người phụ nữ của tôi rồi không? Lần sau gặp lại, tôi phải nói chuyện với anh ta, nói em ở dưới thân tôi đã phục vụ tôi, cầu xin tôi như thế nào ."

“Vô liêm sỉ." An Hinh tức giận tát An Minh một cái: "An Minh, anh chính là tên bị bệnh thần kinh, anh dám nói thêm một chữ với anh ấy thì tôi sẽ giết anh."

An Hinh càng bảo vệ Lý Văn, trong lòng An Minh càng tức giận.

An Hinh nói xong những lời này liền muốn rời đi, An Minh gọi cô lại: "Tôi hứa với em, chỉ cần em có thể cho tôi ra ngoài, tôi sẽ rời khỏi Đế Kinh."

"Thật sao?" An Hinh gấp gáp muốn chấm dứt tất cả những cơn ác mộng này.

An Minh nhìn An Hinh, đột nhiên cười: "Nếu đây là điều em muốn, vậy thì tôi sẽ thành toàn cho em."

Nụ cười của An Minh khiến An Hinh rất bất an, nhưng bây giờ cô chỉ muốn An Minh rời đi, muốn trở về bình yên, cũng không nghĩ nhiều như vậy làm gì.

"Được, quyết định vậy đi."

An Hinh rời đi, nụ cười trên mặt An Minh lập tức biến mất.

Đồn cảnh sát.



Cảnh sát nhìn người nhà họ Chu cùng nhà họ Vạn náo loạn, đầu đều có chút đau, đám người này, giúp bên nào cũng sai, giúp bên nào cũng không được, không ai nguyện ý làm.

Cảnh sát cố gắng hòa giải, Tô Vân và Vạn Linh San căn bản đều không nghe, có thể nói đạo lý với phụ nữ sao?

Vạn Linh San một thân chật vật, đầu tóc rối bời, trên cổ đều có vết trầy xước: "Tôi muốn kiện Tô Vân, cô ta hạ độc tôi, đây là báo cáo kiểm tra của tôi, bác sĩ đều nói là tôi bị hạ độc, là bị người ta hạ độc."

Tô Vân cười lạnh: "Tôi thấy cô thật đúng là trúng độc không nhẹ, làm tổn thương tới đầu óc rồi, cho nên nói chuyện mới không cần đầu óc như vậy, tôi hạ độc cô á, cười chết người ta rồi."

"Cô còn không thừa nhận, chính là cô hạ độc tôi ." Vạn Linh San nói với cảnh sát: "Có kẻ giết người ở đây, anh còn không quan tâm?"

Giết người là chuyện lớn, cảnh sát chắc chắn quan tâm, Vạn Linh San có báo cáo kiểm tra, hạ độc là đúng sự thật.

Nhưng nói Tô Vân hạ độc mình, cái này hoàn toàn là không có căn cứ, chỉ có thể nói Tô Vân nằm trong diện tình nghi mà thôi.

Hai người bất hòa, lại là mối quan hệ giữa vợ cũ và vợ hiện tại, hai người cũng không phải là lần đầu tiên đánh nhau, trước đó còn lên tin tức, lần này sợ là lại phải giành một tiêu đề rồi.

Tô Vân có động cơ, được liệt vào danh sách nghi phạm đầu tiên, cảnh sát tiến hành điều tra vụ án, Chu Kiệt cũng không nói được gì, chỉ có thể phối hợp điều tra.

Tô Vân cảm thấy oan uổng chết đi được, Chu Hoàng Long cũng bị kinh động không thôi.

Lấy lời khai xong, Chu Hoàng Long đưa người về.

Vạn Linh San không cam lòng, trên đường trở về với Sở Hướng Nam, liền trút giận với anh ta.

"Sở Hướng Nam, tôi là vợ của anh, vậy mà anh cũng không giúp tôi, anh cũng là đàn ông sao?"

Sắc mặt Sở Hướng Nam âm trầm: "Vạn Linh San, cô náo loạn đủ chưa, tôi là chồng cô, không phải chó mà cô nuôi để cô thích gọi là phải đến, cô đánh là phải đi, Tô Vân hại cô, cô đi mà tìm Tô Vân ấy, trút giận với tôi làm cái gì, cô thật đúng là không bằng Tô Vân biết ôn nhu săn sóc."

Đây là Sở Hướng Nam cố ý ở trước mặt Vạn Linh San khen Tô Vân, đem hai người so sánh với nhau, làm cho Vạn Linh San càng thêm hận Tô Vân, cắn Tô Vân không buông, khiến cho hiềm nghi của Tô Vân càng tăng lên.

"Cô ta tốt như vậy thì anh đi mà tìm cô ta, xuống xe cho tôi." Vạn Linh San một khi phát cáu liền như vậy, trực tiếp đẩy Sở Hướng Nam xuống: "Anh còn không bằng con chó, chó còn biết trung thành, anh nhiều lắm cũng chỉ là một con lợn giống, khắp nơi gái gú chọc tức tôi mà thôi."

Nói xong, Vạn Linh San đóng cửa xe lại, trực tiếp lái xe đi.

Sở Hướng Nam đứng tại chỗ sửng sốt nửa ngày, phụ nữ bây giờ đều bị làm sao vậy, tính tình càng ngày càng nóng nảy, trước kia Tô Vân chỉ là con cừu nhỏ ôn nhu hiền dịu, chuyện gì cũng đều nghe theo lời anh ta, vậy mà giờ cũng đột nhiên chuyển tính đổi nết.

Thế nào mà tính tình cả người đều trở nên giống Tô Yên rồi?

Sở Hướng Nam nén giận, đi gọi điện thoại: "Mẹ, mẹ mau thu dọn đống thuốc cho sạch sẽ, Vạn Linh San đã biết mình bị trúng độc rồi..."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.