Lời của Lục Cận Phong khiến trong lòng Tô Yên lộp bộp một tiếng, có dự cảm không lành.
Là Lý Văn xảy ra chuyện rồi.
Trên đường Lý Văn về nhà lấy thuốc cho An Hinh thì bị một đám côn đồ chặn lại.
Vạn Nhất và Lãnh Phùng uống bia với nhau cả đêm, đúng lúc đi ngang qua, nếu không sợ là Lý Văn lành ít dữ nhiều rồi.
Lúc này, Lý Văn đang trên đường được đưa đến bệnh viện, hai vợ chồng Lý Mộc Sinh và Lưu Tuyết Lam đối xử với Tô Yên rất tốt, cô cũng đã nhận đứa em trai nuôi Lý Văn này rồi, bây giờ Lý Văn xảy ra chuyện, chắc chắn là cô không thể khoanh tay đứng nhìn.
Tô Yên trượt xe lăn đi đến trước cổng bệnh viện đợi cùng với Lục Cận Phong, một lúc sau, xe cấp cứu chở Lý Văn đã đến.
Các bác sĩ đã đợi sẵn từ sớm, dùng cáng cứu thương khiêng Lý Văn xuống xe, sau đó dùng xe đẩy đưa anh ta vào phòng phẫu thuật.
Tô Yên nhìn thấy cả quá trình Lý Văn được đưa vào trong phòng phẫu thuật, khoảnh khắc nhìn thấy Lý Văn được khiêng xuống, cô giật mình một cái, cả người Lý Văn toàn là máu, quần áo đều dính máu đỏ, trên đầu có một cái lỗ rất lớn, trên mặt cũng toàn là máu.
Vạn Nhất đi theo xe cấp cứu đến, còn Lãnh Phùng thì đưa mấy tên côn đồ đánh Lý Văn bị thương về cục cảnh sát.
Tô Yên nhìn về phía Vạn Nhất: “Đã xảy ra chuyện gì vậy? Là do ai làm? Hay là Lý Văn đã đắc tội với ai?”
Vạn Nhất thở dài một hơi, chống eo nói: “Là người kia của nhà họ An.”
Tô Yên lập tức phản ứng ra: “An Minh?”
Nếu như là An Minh, Tô Yên có thể đoán ra được đại khái nguyên nguyên rồi.
Là vì An Hinh.
Vạn Nhất gật đầu: “Chị dâu, lần này chị phải hơi đau đầu rồi.”
Tô Yên và An Hinh là bạn tốt, Lý Văn lại là em nuôi của Tô Yên, Lý Văn bị thương đến như vậy, nhà họ Lý chắc chắn sẽ không chịu để yên, nhà họ An cũng không phải là quả hồng mềm, Tô Yên hoặc là không tham dự vào, hoặc là giống như Vạn Nhất nói, phải đau đầu rồi.
Lục Cận Phong nói: “Xem tình hình của Lý Văn trước đã, những chuyện khác, nhà họ Lý và nhà họ An sẽ tự xử lý.”
Ý trong lời nói của anh là, không nhúng tay vào.
Tô Yên nhìn Lục Cận Phong một cái, cô hiểu ý của anh, những chuyện như thế này, có thể đừng nhúng tay thì tốt nhất đừng nhúng tay vào, đây là chuyện của nhà họ Lý và nhà họ An.
Lý Văn vào phòng phẫu thuật không bao lâu, hai vợ chồng Lý Mộc Sinh và Lưu Tuyết Lam đã đến.
Chắc là Lý Mộc Sinh đã đánh tiếng với bên cục cảnh sát, mấy tên côn đồ kia đều đã khai ra, nói là do An Minh đưa tiền bảo bọn họ làm việc, sau khi biết là do nhà họ An làm, Lý Mộc Sinh nổi cơn thịnh nộ.
“Nhà họ An thật hiếp người quá đáng mà.”
Lưu Tuyết Lam cũng tức không chịu được, vừa lau nước mắt nừa tức giận nói: “Nếu như con trai tôi có mệnh hệ gì, con trai của nhà họ An cũng đừng hòng sống yên ổn, phải đền mạng cho con trai tôi.”
Con cái đều là miếng thịt trong tim cha mẹ, Lý Văn bị đánh đến phải vào phòng phẫu thuật, Lưu Tuyết Lam có thể không đau lòng đến căm phẫn sao?
Tô Yên an ủi nói: “Mẹ nuôi, đừng lo lắng, Lý Văn sẽ không sao đâu.”
Hai vợ chồng Lý Mộc Sinh sốt ruột đi qua đi lại trước cửa phòng phẫu thuật, Lý Văn mất máu quá nhiều, từng túi máu được đưa vào phòng phẫu thuật, Lưu Tuyết Lam lại càng hoảng loạn và lo lắng, lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi lạnh.
Cùng lúc đó.
Khách sạn Hoa Viên.
Lúc Lâu Doanh đến, An Minh đang kéo An Hinh về, hai người một mực lôi lôi kéo kéo, An Hinh bị An Minh cưỡng ép nhét vào trong xe.
“An Minh, anh mau thả tôi ra, tôi không trở về, tên chó điên này.” An Hinh tức đến chửi thề.
Vào lúc An Minh khóa chốt cửa xe, chuẩn bị khởi động xe, đột nhiên mui xe vang lên một tiếng rầm, một cú đấm đánh mạnh lên mui xe, khiến cho mui xe hơi lõm vào trong.
An Minh và An Hinh ở bên trong ngẩng đầu, sau khi thấy rõ là ai, trên mặt An Hinh tỏ vẻ vui mừng: “Lâu Doanh, mau cứu tôi.”
An Minh nhìn chằm chằm nơi bị lõm xuống, rồi lại nhìn Lâu Doanh, ánh mắt tối đi: “Tránh ra.”
An Minh không quen Lâu Doanh, chỉ là cách xuất hiện thế này đúng là hơi dũng mãnh quá rồi.
Đây là chiếc xe cả chục triệu, hơn nữa còn được anh ta cải trang qua, thế mà người phụ nữ trước mắt này lại dùng tay không đập lõm nó.
Bàn tay cô ta có đúng là làm bằng thịt không vậy? Hay là cây búa được làm từ sắt thế?
Lâu Doanh thổi thổi tóc mái, cong môi cười: “Anh đẹp trai, đối xử với người đẹp không thể thô bạo như vậy được, thả người xuống, cô đây sẽ để anh đi, nếu không đến cái bánh xe anh cũng không thể đem đi được đâu.”
Lâu Doanh cười lên trông rất vô hại, dùng giọng điệu dịu dàng nhất, nói ra lời vô cùng có sức sát thương.
“Đây là chuyện nhà tôi, tôi đưa em tôi trở về, biết điều thì mau tránh ra.”
Nói xong, An Minh khởi động xe, Lâu Doanh đứng ngay đầu xe.
Một người không có ý định nhường, một người không có ý định dừng lại.
An Minh đạp chân ga, muốn trực tiếp đâm thẳng qua.
An Hinh hoảng sợ kéo An Minh lại: “Anh điên rồi, sẽ đụng chết người đó, mau đạp phanh xe, tôi theo anh về, tôi theo anh về.”
Dáng vẻ không cần mạng và phát điên của An Minh khiến An Hinh sợ rồi.
Lâu Doanh cười lạnh một tiếng, đột nhiên ra tay, vào lúc An Minh khởi động xe, cô ta dùng tốc độ cực nhanh, trên tay xuất hiện một con dao sắc, cắt sắt như cắt bùn, chém một dao vào bánh xe.
Lâu Doanh nhân cơ hội kéo cửa xe ra, kéo An Hinh xuống xe, tư thế vô cùng ngầu.
Đợi An Minh phản ứng lại kịp, An Hinh đã xuống khỏi xe rồi, bánh xe đúng là thật sự không giữ được.
An Minh: “…”
Người phụ nữ này từ đâu ra vậy, dũng mãnh như vậy.
Lâu Doanh thổi thổi con dao trong tay, lộ ra khí phách: “Người mà Lâu Doanh tôi muốn mang đi, chưa từng không mang được.”
An Hinh vẫn chưa hết hoảng sợ: “Là Tô Yên bảo cô đến sao?”
“Phải, đi thôi.” Lâu Doanh nắm tay An Hinh, trực tiếp xem An Minh như không khí.
An Minh xuống xe, chuẩn bị ngăn lại, lúc này Lãnh Phùng đã dẫn theo cảnh sát đến.
“An Minh, anh có dính líu đến vụ thuê người khác giết người, mời đi theo tôi một chuyến, phối hợp điều tra.”
Lãnh Phùng trực tiếp đeo còng vào tay An Minh, An Minh không phản kháng, chỉ nhìn An Hinh một cái, nói một câu: “Hinh Hinh, chờ tôi.”
Bốn chữ này khiến An Hinh sởn cả gai ốc, vô thức trốn sau lưng Lâu Doanh.
An Minh lên xe cảnh sát, Lãnh Phùng đi về phía Lâu Doanh: “Sao cô lại ở đây?”
Lâu Doanh nhún vai: “Chị tôi gọi điện thoại bảo tôi đến đây một chuyến, giải cứu người đẹp này, đội trưởng Lãnh, người vừa rồi đã giết người sao? Lá gan thật không nhỏ nhỉ.”
Nghe thấy hai chữ giết người, An Hinh nhớ đến lời An Minh nói lúc nãy, mau chóng hỏi: “Đội trưởng Lãnh, An Minh đã làm ai bị thương? Có phải là Lý Văn xảy ra chuyện rồi không?”
Lãnh Phùng gật đầu: “An Minh thuê người ta giết người, bây giờ Lý Văn đang ở trong bệnh viện cấp cứu.”
Nghe vậy, sắc mặt An Hinh trắng bệch, nước mắt rơi xuống: “Ở bệnh viện nào, mau đưa tôi đi.”
Lãnh Phùng nhìn về phía Lâu Doanh: “Cô đưa cô ấy đi đi, tôi phải trở về cục cảnh sát, ở trong bệnh viện mà Tô Yên đang ở.”
“Không thành vấn đề.”
Lâu Doanh lái xe đưa An Hinh đi, trên đường, An Hinh cứ mãi khóc lóc, thời gian này cuộc sống của cô rất tồi tệ, còn làm liên luỵ đến Lý Văn, trong lòng cô rất áy náy, cũng rất đè nén.
Lâu Doanh không giỏi an ủi người khác, nhưng thấy An Hinh khóc đến đau lòng như vậy, cô ta đưa tay ra vỗ lên vai An Hinh: “Đừng khóc nữa, đều là chuyện nhỏ mà, chẳng có gì mà đau buồn cả, đúng rồi, sao chị lại chọc vào người vừa rồi vậy?”
“Người đó là anh tôi.”
“Hả?”
Lâu Doanh thật sự không biết tầng quan hệ này.
“Quan hệ giữa anh em bây giờ đều tệ như vậy sao? Xem ra sinh thai đôi cũng sẽ có nguy hiểm rất lớn.”
An Hinh không nói gì, có vài chuyện, cô cũng không nói nên lời.
Cô và An Minh không phải là anh em ruột, chuyện này cũng không thể nói rõ ràng.
Sau khi đến bệnh viện, An Hinh chạy thẳng đến phòng phẫu thuật.
Cuộc phẫu thuật vẫn chưa kết thúc, Lưu Tuyết Lam sốt ruột đi qua đi lại, còn Lý Mộc Sinh thì đi qua một bên gọi điện thoại.
“Bác gái, Lý Văn thế nào rồi ạ?” An Hinh lo lắng cho an nguy của Lý Văn, khóc lóc nói: “Xin lỗi, đều là lỗi của cháu, là do cháu hại anh ấy.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]