Bạch Phi Minh không quá lo cho sự an toàn của Lâu Doanh, hai người rất hiểu nhau, chỉ cần đối phương muốn làm gì thì đều sẽ ủng hộ vô điều kiện.
Lâu Doanh kêu Bạch Phi Minh trông chừng Vạn Nhất, vậy cô ta sẽ thay Lâu Doanh trông chừng người này thật tốt.
Tô Yên nhìn Vạn Nhất còn đang thành kính bái lạy, thở dài hỏi: "Làm sao bây giờ?"
Đầu gối của Vạn Nhất đang chảy máu, không thể để anh ta tiếp tục thế này mãi được.
"Anh ta chỉ nghe lời Lâu Doanh thôi." Bạch Phi Minh nhìn bóng lưng Vạn Nhất đang quỳ lạy, nói: "Biết đâu...lại có ích thật thì sao."
Một khi không thể trông chờ vào y học được nữa, người ta sẽ gửi gắm sinh mạng mình cho thần học.
Nếu đã không khuyên được anh ta thì đành trông coi, theo bước anh ta thôi.
Bạch Phi Minh và Tô Yên ngồi trên bậc cửa nhìn Vạn Nhất quỳ lạy quanh ngôi nhà từng vòng từng vòng, mỗi nơi đi qua đều để lại những vết máu lốm đốm.
Mỗi khi Vạn Nhất quỳ xuống, khuôn mặt của anh ta sẽ nhăn lại vì đau. Anh ta sợ đau, nhưng anh ta càng sợ Lâu Doanh chết hơn.
Trong tâm trí anh ta chỉ có một điều duy nhất, đó là không muốn Lâu Doanh chết.
Tô Yên nhìn cảnh này mà trong lòng xúc động, sống mũi hơi cay cay. Cô lấy điện thoại ra chụp một tấm rồi gửi cho Lâu Doanh.
Cô không quan tâm Lâu Doanh có thể kịp nhìn thấy nó hay không, cô chỉ muốn Lâu Doanh biết những gì Vạn Nhất đã làm cho cô ta.
Dù cho có biến thành một tên ngốc, anh ta cũng ngốc một cách thuần khiết.
Đến cả Tô Yên cũng bị tấm lòng son sắt của Vạn Nhất làm cảm động, cô không tin Lâu Doanh không có cảm giác gì.
Bạch Phi Minh nhìn thoáng qua điện thoại của Tô Yên, nói: "Chiêu này hay, dụ rắn ra khỏi hang, sao tôi không nghĩ ra nhỉ."
Tô Yên: "???"
Câu thành ngữ này dùng như vậy được hả?
Ý định ban đầu của Tô Yên không phải là dụ rắn ra khỏi hang, nhưng Bạch Phi Minh thực sự rất hiểu Lâu Doanh. Chưa đầy nửa tiếng sau, rắn đã chui ra khỏi hang thật.
À không, phải nói là Lâu Doanh đã xuất hiện.
Một chiếc Mercedes-Benz G-Class thắng gấp lại trước cổng, lốp xe ma sát với mặt đất tạo ra âm thanh chói tai.
Tô Yên và Bạch Phi Minh ăn ý bịt kín hai tai lại, cùng ngẩng đầu nhìn lên, thấy Lâu Doanh nhảy xuống khỏi xe với tư thái cực kỳ hiên ngang.
Lâu Doanh sải bước về phía Vạn Nhất đang quỳ bái rồi kéo người lên bằng động tác có phần thô bạo.
"Em đang làm gì…"
Cô ta còn chưa kịp tức giận, Vạn Nhất vừa nhìn thấy Lâu Doanh đã vui mừng vừa cười vừa đứng bật dậy: "Thần tiên tỷ tỷ, chị về rồi ạ."
Nụ cười là thứ có tác dụng chữa lành hiệu quả nhất.
Nụ cười ngốc nghếch của Vạn Nhất khiến Lâu Doanh lập tức nguôi giận, giọng điệu cô ta có chút thay đổi, trở nên dịu dàng hơn mấy phần: “Em làm gì vậy? Chơi trò tự hại mình hả?"
Vạn Nhất cười hì hì: "Em đang bái lạy, em xem trên ti vi thấy người ta cũng làm thế này, bái lạy rồi chị sẽ không chết."
Lâu Doanh thoáng nhìn nơi đầu gối ướt đẫm máu của Vạn Nhất, máu nhuốm đầy đất và cỏ dại, có thứ gì đó dường như đang đâm vào tim cô ta.
Lâu Doanh liếc nhìn Bạch Phi Minh, Bạch Phi Minh tỏ vẻ mình vô tội, cô ta cũng đâu có biết Vạn Nhất đã xem thể loại phim truyền hình gì để bây giờ lại chạy đi quỳ lạy cầu phúc thế này.
"Đi, chị bôi thuốc cho em, đừng bái nữa, mạng chị lớn, ông trời không lấy đi đâu."
"Chị sẽ không chết, tốt quá rồi." Vạn Nhất vui mừng vỗ tay.
Lâu Doanh đỡ anh ta đi, nhưng mới vừa bước được một bước, Vạn Nhất đã đau đến mức gần như khuỵu xuống.
Lâu Doanh không nói lời nào, chỉ trực tiếp bế người lên, còn là bế kiểu công chúa.
Tô Yên: "..."
Bạch Phi Minh: "..."
Lúc Lâu Doanh bế mình lên, Vạn Nhất chỉ cảm thấy trong đầu như có mấy mảnh ký ức vụn vỡ xẹt qua, từng cảnh tượng lóe lên rất nhanh rồi biến mất.
Hình như trước đây cũng từng có ai đó bế anh ta như vậy.
Anh ta đột nhiên cảm thấy đầu đau nhói, vô thức dựa vào cánh tay của Lâu Doanh, hành động này trong mắt Tô Yên và Bạch Phi Minh thì lại là ngại ngùng xấu hổ.
Lâu Doanh thuận tay bế người bước vào nhà, Tô Yên và Bạch Phi Minh lũ lượt đứng lên nhường đường.
Sau khi Lâu Doanh bước qua, hai người nhìn nhau.
Quá là dũng mãnh.
Lâu Doanh đặt Vạn Nhất lên ghế sô pha, lấy hộp thuốc ra xử lý vết thương. Vạn Nhất vẫn luôn đắm chìm trong dòng suy nghĩ của chính mình, đôi mắt đờ đẫn.
Sau khi xịt cồn khử trùng lên vết thương, đầu gối truyền đến cơn đau nhói, Vạn Nhất mới hồi thần lại: "Chị ơi, đau quá."
"Em còn biết đau cơ à?" Lâu Doanh xịt cồn khử trùng thêm mấy lần: "Cố mà chịu cho chị, không được kêu, cũng không được khóc."
Vạn Nhất tủi thân cắn chặt môi, bất kể đau đớn thế nào, anh ta cũng sẽ không khóc không hé răng.
Tô Yên và Bạch Phi Minh ăn ý không nói gì, về việc tại sao Lâu Doanh lại biết bệnh tình của mình, bây giờ đã không còn quan trọng nữa.
Xử lý vết thương cho Vạn Nhất xong, Lâu Doanh đứng thẳng người dậy, nhìn Tô Yên và Bạch Phi Minh, đột nhiên nói: "Chị muốn đưa Vạn Nhất đi du lịch...kết hôn.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]