Tiếng kêu khóc của An Hinh khiến người ta đau lòng, Tô Yên còn đang ngái ngủ cũng hoàn toàn tỉnh táo: “Hinh Hinh, có chuyện gì vậy? Cậu đang ở đâu, bây giờ mình đến chỗ cậu luôn đây."
Lục Cận Phong cũng bị tiếng điện thoại đánh thức, anh ngồi dậy nghe hai người nói chuyện.
An Hinh trong điện thoại khóc không ngừng: "Mình không còn mặt mũi nào mà sống tiếp nữa."
Tô Yên không biết đã xảy ra chuyện gì, đây là lần đầu tiên cô nghe thấy An Hinh khóc thê thảm như vậy.
Tô Yên phải hỏi đi hỏi lại mấy lần thì An Hinh mới nói mình đang ở đâu cho cô biết.
Tô Yên cúp điện thoại, sau đó lập tức mặc quần áo đứng dậy.
"Yên Yên, anh đi cùng em." Lục Cận Phong lo lắng cho Tô Yên, trời bên ngoài đã tối, lại đang mưa nữa.
"Ừ." Tô Yên không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng có Lục Cận Phong bên cạnh thì cô cũng yên tâm hơn chút.
Hai vợ chồng cô rời nhà, sau đó tìm thấy An Hinh đang ngồi trong một trạm xe buýt bên ngoài đường Vành đai 3.
Khi Tô Yên cầm ô đi tới nhìn thấy An Hinh, cô đã cực kỳ sốc.
Quần áo An Hinh xộc xệch, tóc tai bù xù, trên cổ và cánh tay có nhiều dấu vết mờ ám, trên váy còn có vết máu.
An Hinh giống như một chú mèo con bơ vơ ngồi co ro dưới biển báo trạm dừng xe buýt. Nhìn An Hinh như vậy, người nào tinh ý một chút là biết ngay cô ấy đã trải qua những gì.
"Hinh Hinh." Tô Yên vội vàng khoác áo của mình cho An Hinh hòng che đi những dấu vết trên người cô ấy.
"Tô Yên." Nhìn thấy Tô Yên, An Hinh lập tức bật khóc, cảm xúc mất khống chế mà nhào vào trong lòng Tô Yên, khóc đến là đau lòng.
“Hinh Hinh, là kẻ nào làm? Nói cho mình biết, mình sẽ giết kẻ đó thay cậu.” Tô Yên cực kỳ đau lòng, cũng cực kỳ tức giận, An Hinh là người bạn thân nhất của cô.
Nếu để cô biết được kẻ nào dám ức hiếp An Hinh, cô nhất định sẽ không dễ dàng tha cho tên đó.
An Hinh chỉ khóc mà không nói gì.
Trời mưa to, gió lại lạnh nên Tô Yên chỉ đành đưa An Hinh lên xe trước.
"Về với mình trước đã. Đừng sợ, có mình ở đây rồi."
An Hinh lên xe, Lục Cận Phong và Tô Yên liếc mắt nhìn nhau. Tô Yên âm thầm lắc đầu với Lục Cận Phong, Lục Cận Phong không nói gì thêm, khởi động xe lái trở về.
Trở lại nhà cũ của nhà họ Lục, Tô Yên ở cùng An Hinh, Lục Cận Phong chỉ có thể chịu cảnh phòng đơn gối chiếc.
Cả người An Hinh đã ướt đẫm, mặt mày cô ấy vô cảm, nói: "Tô Yên, mình muốn đi tắm."
"Được, mình đi xả nước cho cậu nhé, cậu chờ một lát."
Tô Yên chu đáo xả nước sẵn vào bồn, sau đó chuẩn bị quần áo để cô ấy thay.
An Hinh đã ngừng khóc, trên mặt cũng không có biểu cảm gì, thế này càng làm cho Tô Yên lo lắng thêm. Ngay cả khi An Hinh đi tắm, cô cũng phải trông ở cửa không dám rời đi.
Chẳng bao lâu sau, trong phòng tắm truyền ra tiếng khóc nức nở của An Hinh.
Trong lòng Tô Yên trăm mối cảm xúc ngổn ngang, cô cứ đứng ở cửa như vậy, chỉ sợ An Hinh làm chuyện gì ngu ngốc.
An Hinh sinh ra đã ngậm thìa vàng, là công chúa nhỏ của nhà họ An. Cô ấy kiêu ngạo, lại cao quý, đã bao giờ phải chịu tủi nhục như thế này đâu?
Thời gian từng phút từng phút trôi qua. Ước chừng nửa giờ sau, trong phòng tắm vẫn không có tiếng động gì, Tô Yên lo lắng: “Hinh Hinh? Tắm xong chưa? Hinh Hinh?"
Gọi rất lâu nhưng không thấy ai trả lời.
Tô Yên cuống lên đang định phá cửa thì cửa đột nhiên mở, An Hinh quấn khăn tắm đi ra. Cổ cô ấy bị chà xát đến mức tróc cả một mảng da, đỏ ửng lên, nhìn mà giật mình.
An Hinh nhìn Tô Yên, khóc không thành tiếng: "Tô Yên, mình không tắm sạch được, làm thế nào cũng không sạch được nữa."
An Hinh vốn là người rất sợ đau, vậy mà giờ cô ấy lại tự chà xát người mình đến tróc da như vậy.
"Hinh Hinh." Sống mũi Tô Yên cay cay, cô ôm lấy An Hinh: "Mọi chuyện rồi sẽ qua mà, đừng khóc, nói mình biết đã xảy ra chuyện gì, là tên khốn kiếp nào làm?"
Tô Yên đồng cảm sâu sắc với An Hinh, bởi lẽ hồi đó cô cũng đã mất đi sự trong trắng bởi mưu kế của Tần Phương Linh và Tô Vân. Suốt một năm ấy cô chìm đắm trong đau khổ, gần như đã gục ngã.
Tô Yên vốn tưởng rằng kẻ làm nhục An Hinh là một tên biến thái, hoặc là hạng cùng hung cực ác thấy gái đẹp nên nổi ý xấu nào đó, nhưng không ngờ An Hinh lại nói: "Là An Minh."
An Minh?
Tô Yên sửng sốt không dám tin vào tai mình, sao có thể là An Minh được?
Cho dù ngày thường hai người này không vừa mắt nhau thật, nhưng cũng đâu đến mức để An Minh làm ra chuyện như vậy, bọn họ dù gì cũng là anh em cùng cha khác mẹ.
Nước mắt An Hinh rơi ngày càng dữ dội, cô ấy che mặt khóc: "An Minh không phải là con riêng của cha mình, An Minh hận nhà họ An, cha mẹ anh ta gặp chuyện do cha mình, cha mình cảm thấy có lỗi nên đã nhận nuôi An Minh, sau đó nói với bên ngoài anh ta là con ruột của ông ấy."
Tô Yên không ngờ nhà họ An lại có bí mật như vậy.
Theo lời An Hinh, An Minh làm nhục cô ấy để trả thù.
An Hinh cuộn tròn trên sô pha, cô ấy ôm lấy hai chân mình, vùi mặt vào giữa hai chân rồi nói với giọng điệu tràn ngập sợ hãi: “Tô Yên, An Minh sẽ không buông tha cho mình, anh ta nói mình phải trả nợ thay nhà họ An, anh ta là một kẻ biến thái."
Nếu là người khác ức hiếp An Hinh, Tô Yên có thể đứng ra bảo vệ cho cô ấy, nhưng người này lại là An Minh.
Cha An luôn rất yêu thương An Minh, thậm chí còn giao cả công ty cho An Minh, nếu An Minh đã không phải con cháu nhà họ An mà cha An còn làm chuyện này, vậy e rằng ông ta đang có ý nghĩ sâu xa nào đó.
Đó là có ý muốn gả An Hinh cho An Minh.
Tô Yên lo rằng An Minh sẽ không làm chuyện như vậy với An Hinh nếu không có sự đồng ý ngầm của cha An.
Nếu thực sự là vậy thì cô chỉ là người ngoài cuộc, có cha An ở đó, cô cũng không thể đứng ra bảo vệ An Hinh được.
Tô Yên không dám nói cho An Hinh phỏng đoán của mình, nếu không cô ấy sẽ càng thêm không chấp nhận được.
"Hinh Hinh, ngủ một giấc thật ngon, đừng nghĩ ngợi gì cả, nhé?" Tô Yên nhẹ nhàng dỗ dành An Hinh.
An Hinh không ngủ được, có Tô Yên ở bên cạnh, tâm trạng cô ấy đã ổn định hơn một chút, không có ý muốn tự sát nữa.
Trời mưa suốt đêm.
An Hinh mất ngủ cả đêm. Trời vừa sáng, cô ấy đã rời khỏi nhà họ Lục nhân lúc Tô Yên vẫn đang say giấc nồng.
Ngay khi An Hinh bước ra khỏi nhà Lục, cô ấy đã lập tức bị kéo lên một chiếc xe đỗ bên cạnh.
"A! A!” An Hinh kêu gào chống trả theo bản năng: "Thả tôi ra."
"An Hinh, em là của tôi, đừng hòng nghĩ đến việc chạy trốn nữa, cả đời này của em chỉ dành để chuộc tội, không cần thiết phải làm gì khác cả."
Giọng nói quen thuộc khiến An Hinh rùng mình một cái.
An Hinh nhìn rõ người đàn ông trước mặt, đường nét tuấn tú, góc cạnh sắc bén, anh tuấn là vậy nhưng trong mắt cô ấy, anh ta lại là một tên ác quỷ.
"An Minh, đồ khốn nạn, mau thả tôi ra, nếu không tôi sẽ nói với cha rằng anh đã làm nhục tôi."
"Xin mời." An Minh không bị dọa chút nào, anh ta kéo lấy tay An Hinh: “Sao nào, em vẫn còn nhớ nhung tên công tử bột nhà họ Lý sao? Có tôi ở đây, cả đời này em đừng hòng gả cho người khác, tôi sẽ không cho phép điều đó."
"Anh đúng là một kẻ mất trí, bệnh hoạn, tôi phải đi nói với cha tôi, tôi phải tống anh vào tù, làm anh thân bại danh liệt."
An Hinh là kiểu người thà làm ngọc vỡ còn hơn ngói lành, nếu bị ép uổng, cô ấy sẽ làm như vậy.
Nhưng câu tiếp theo của An Minh đã đập tan ý nghĩ đó của cô ấy.
An Minh cười lạnh, nói: "Em có thể đi kiện, đến lúc đó tôi và cha em sẽ ngồi tù chung luôn, được vậy sẽ không còn cô đơn nữa. Mà này, tội giết người phải ngồi tù bao nhiêu năm nhỉ?"
An Hinh chơi vơi trên bờ vực sụp đổ, anh ta đang đe dọa cô ấy.
Điện thoại của An Hinh đổ chuông, cô ấy còn chưa kịp bắt máy thì An Minh đã giật lấy.
Là Lý Văn gọi đến.
An Minh nhìn tên người gọi hiển thị trên màn hình, tức giận đến mức thẳng tay ném điện thoại ra ngoài.
"Sau này ngoài tôi ra, bất cứ tên đàn ông nào khác cũng đừng hòng tiếp cận em."
"A!" An Hinh hét lên đau khổ, giơ tay đánh loạn: "Anh là đồ ma quỷ."
An Minh dễ dàng chặn lại tay An Hinh rồi áp chặt lên đỉnh đầu cô ấy, anh ta vùi đầu vào cổ An Hinh với đôi mắt đỏ ngầu, khàn giọng nói: "An Hinh, chúng ta cứ dày vò nhau như vậy cả đời đi."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]